chương 776/ 1287

Thần vương thật sự, thần huyền đại năng có thể dễ dàng diệt một thành trì lại mất mạng.
Khắp Mi Sơn thành, mọi tu sĩ đều không dám tin.
Nhưng quả là thế, thi thể không đầu của Thiên Kiếm tông thần huyền đại năng Hoàng Phủ Tuyệt Luân rơi xuống, không hề còn sinh khí.
"Phù!"
Ngụy Tác tạm dừng kích phát Bất diệt tịnh bình, phát ra Huyền sát âm khí, hút thi thể Hoàng Phủ Tuyệt Luân về.
Hoàng Phủ Tuyệt Luân khô kiệt khí huyết và chân nguyên, ngay cả nội phủ cũng thành tro.
"Tìm xem có gì không đã." Không hề dừng lại, Ngụy Tác đưa thi thể Hoàng Phủ Tuyệt Luân cho Âm Lệ Hoa và Linh Lung Thiên.
Một thần huyền đại năng bị gã giết, cả gã cũng chấn động, tuy chưa biết như thế sẽ có hậu quả gì nhưng chắc chắn sẽ dậy sóng, Hoàng Phủ Tuyệt Luân có gì dùng được thì gã cứ lấy dùng đã.
Hà huống Ngụy Tác lần này không chỉ định giết mình Hoàng Phủ Tuyệt Luân!
"Ngươi tìm đi."
"Lừa đảo, ta lấy bản mệnh kiếm nguyên và hai bán tiên giai cổ bảo. Tinh kim đó hữu dụng với ta, ba người này giao cho ngươi, còn cả lão đầu có thần văn hắc ngọc vẫn ẩn trốn trong Mi Sơn thành."
Linh Lung Thiên nói với Âm Lệ Hoa và Ngụy Tác đoạn thân ảnh loáng lên, lao xuống.
"A! A! A! Y đã giết Hoàng Phủ Tuyệt Luân! Hoàng Phủ Tuyệt Luân tuy chỉ tu vi Thần huyền nhất trọng, nhưng tu luyện thượng cổ kiếm kinh, uy năng đối địch hoàn toàn kém hơn tu sĩ Thần huyền lưỡng trọng,..." Trong Mi Sơn thành, Vũ Hoàng chân nhân xếp bằng trong một pháp trận, cho rằng đã thoát cũng run lên.
"Ba tên ngu xuẩn, ta đưa các ngươi quy tây!"
Bất diệt tịnh bình lại lướt tới, xuất hiện trước mặt Lưu Duy Chân, Chung Hi và Ôn Thù.
"A!"
Ôn Thù hãi hùng kêu to, Bất diệt tịnh bình phát ra cực hàn khí tức, khiến nhục thân y sắp nát. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Oành!"
Bạch quang từ thinh không trút xuống, hình thành một ngọn roi, vung lên như vung cả ngọn núi, chống lại cực hàn pháp vực của Bất diệt tịnh bình.
"Đây là Đề sơn pháp tiên của Quảng Pháp thiên cung! Lẽ nào y..." Trong Mi Sơn thành có tu sĩ run lên, há miệng không dám tin.
Vù!
Ôn Thù miễn cưỡng vung ngọn roi như núi quét lùi băng hàn thần văn, Ngụy Tác đột nhiên như đứng trương mặt trời bước tới.
"Ngươi không thể giết ta, ta là..." Ôn Thù biết mình tuyệt đối không chặn được đòn này.
"Là cái gì? Ngu xuẩn!" Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh, không cho y cơ hội. Gã không đời nào tha cho đối phương, hôm nay y lãnh đủ, ngày sau tất tông môn của y sẽ thành đại địch.
"Chát!"
Ngụy Tác vung tay, ngân sắc thần quang lấp lóe, lưng Ôn Thù lõm vào, xương cốt và nội phủ nát vụn, y há miệng định nói gì đó nhưng không còn cơ hội, mau phun như suối khỏi miệng.
"A! Chết rồi! Y biết bất truyền chi bí Đề sơn pháp tiên của Quảng Pháp thiên cung, chắc cũng là nhân vật đỉnh cấp hoặc có quan hệ không thường với Quảng Pháp thiên cung..."
Ngụy Tác truy sát, uy thế khó tưởng tượng nổi. Ai cũng nhận ra Ôn Thù đã xong đời.
"Ta..." Ôn Thù bị Ngụy Tác giết, Lưu Duy Chân và Chung Hi đều kinh hãi, Chung Hi định để lộ thân phận.
Vù!
Ám kim sắc kiếm khí chém tới.
Ám hoàng kiếm khí!
Với tu vi hiện tại của gã thi triển Ám hoàng kiếm khí, không chỉ tốc độ cực kỳ kinh nhân, uy năng cũng ngoàn tầm chống đỡ của tu sĩ Kim đơn lưỡng trọng như Chung Hi. Cuồng bạo nguyên khí và thần thức uy áp khiên y không nói thành lời.
"A!"
Chung Hi biến sắc, biết rõ dù đỡ được đòn này của Ngụy Tác cũng không nổi đòn kế tiếp.
Tử kim sắc yêu bài bay lên, phát ra khí tức mênh mông, hóa thành tử kim sắc ảo quang.
"Bùng!"
Ngụy Tác kích phát ám kim sắc kiếm khí, bị tử kim sắc ảo quang bắn ra một đạo quang hoa chấn tan.
"Thần thánh phương nào dám giết...!"
Cùng lúc, giọng nói già nua vang lên, một lão giả mặc hắc sắc pháp bào, già như Vũ Hoàng chân nhân, mặt mũi khô quắt như thây khô, đầu tóc rụng gần hết từ trong tử kim sắc ảo quang đi ra. Lão giả tuy cực già nhưng linh quang cực kỳ chói lòa, ngưng thành vầng mặt trời sau lưng.
Lão giả rõ ràng là một lão bất tử cỡ bài tẩ.
"Đây là Tử..." Tròng mắt nhiều tu sĩ đồng co lai tỏ rõ thần sắc không dám tin.
Lão giả vừa đi ra, chưa kịp nói gì thì mắt trừng lớn, thần sắc uy nghiêm biến thành hãi hùng.
"Oành!"
Một viên Đại tuyệt diệt kim đơn ràn rạt khí tức hủy diệt nổ tung trên tử kim sắc ảo quang, vô số hủy diệt quang diễm với tốc độ kinh nhân khuếch trương đi, hình thành một dai sáng khổng lồ.
Cùng lúc, Ngụy Tác lại cùng Bất diệt tịnh bình lướt ngang hư không.
Tất cả sững sờ.
"A!"
Lão giả mặc hắc sắc pháp bào và Chung Hi đi ra khỏi dải sáng hủy diệt, khắp người toàn máu, lắc lư chực ngã.
"Chát!"
Bất diệt tịnh bình còn ở xa, linh vận động lòng người nhưng Ngụy Tác đột nhiên từ phía sau lão giả và Chung Hi thò ra, vung tay đánh tan linh quang của cả hai, cả hai va vài nhau, nửa người lõm xuống, khó lòng sống sót.
"Tử Húc chân nhân! Là Tử Húc chân nhân của Tử Dương cung trăm năm trước đã hoành tảo chư thành! Lão bất tử này chưa chết... Mà thò ra lại bị giết ngay... A! A! A!"
"Lão bất tử của Tử Dương cung... y không phải thiên tài đệ tử của Tử Dương cung mà là chân truyền đại đệ tử, a, Ngụy Tác lại giết luôn y!"
Mi Sơn thành sôi trào, nhiều người nhận ra lão giả và Chung Hi nhưng không ai ngờ chưa kịp hô lên thì cả hai đã bị Ngụy Tác lấy mang.
Ngụy Tác phất tay, ném thi thể Chung Hi và Tử Húc chân nhân vào Bất diệt tịnh bình.
Tấ cả đều theo đúng kế hoạch, nếu không vì muốn lấy đồ của Chung Hi và Tử Húc chân nhân thì cả hai tất bị gã giết trong một chiêu, vì gã vẫn chưa dùng đến viên Tuyệt diệt kim đơn có uy lực mạnh nhất.
"A! Ngươi không thể giết ta! Ta là Lưu..." Lưu Duy Chân hãi hùng, Ngụy Tác giết Chung Hi và Tử Húc chân xong lại thi triển Động Hư bộ pháp, đến trước mặt y.
"Ngươi không thể giết y, y là chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo!" Một tu sĩ mặc tử sắc pháp y từ trong Mi Sơn thành cấp tốc bay lên, kêu to.
"Đù hả, Hoàng Thiên đạo chân truyền đệ tử sao lại lén lút giả thành tu sĩ Thiên Huyền đại lục cùng Hoàng Phủ Tuyệt Luân vây đánh ta. Hoàng Phủ Tuyệt Luân và Hoàng Thiên đạo tông chủ đạt thành hiệp nghị, cả Vân Linh đại lục đều biết, đệ tử Hoàng Thiên đạo lại câu kết với Hoàng Phủ Tuyệt Luân thì là phản bội sư môn và sư tôn. Có Hoàng Thiên đạo chân truyền đệ tử nào làm thế?" Ngụy Tác lóe ngân quang, đạo tôn cùng một chưởng vỗ xuống.
"A!"
Lưu Duy Chân sáng rực hào quang nhưng không chống nổi, tỏ rõ thần sắc tuyệt vọng. Nửa người thành tro.
Ngụy Tác hút lấy nạp bảo nang của Lưu Duy Chân.
"A!" Tu sĩ mặc tử sắc pháp y không ngừng run lên.
Y không ngờ Ngụy Tác lại giết Lưu Duy Chân!
"Ngươi dám...!" Sau thoáng thất thần, y gào lên.
Y càng không ngờ là Ngụy Tác nhất bước đến trước mặt y.
"Ngươi yêu ngôn hoặc chúng để cứu y, chắc là đồng bọn của Hoàng Phủ Tuyệt Luân! Không giết ngươi sao có thể lập uy!"
Một đạo ám kim sắc kiếm quang xuyên qua đầu đệ tử Hoàng Thiên đạo mặc tử sắc pháp y đoạn Ngụy Tác lôi nạp bảo nang của y ra, hắc hỏa thiêu đốt thân thể y thành tro.
"Sát nhân hủy thi.. Hủy thi diệt tích... quả quyết quá."
"A! Tu sĩ mặc tử sắc pháp y đúng là đệ tử Hoàng Thiên đạo! A, cũng bị giết rồi!"
"Cái gì, đúng là đệ tử Hoàng Thiên đạo?! Người kia là chân truyền đệ tử?"
Mi Sơn thành sôi sùng sục, cơ hồ mỗi tu sĩ đô đều kêu to hoặc hít hơi lạnh.
"Vũ Hoàng chân nhân, trốn ở đó ta không tìm được sao!"
Ngụy Tác không dừng tay, nói to vào Mi Sơn thành.
"Không thể nào!Y không phát hiện được ta, chỉ dọa thôi." Vũ Hoàng chân nhân run người.
"A!" Nhưng rồi lão phát hiện Bất diệt tịnh bình lao thẳng đến chỗ lão ẩn thân.

Bình luận





Chi tiết truyện