chương 23/ 1287

Ầm!
Ầm!
Ầm!
...
Từng quả hỏa cầu mang theo lưỡi lửa sáng lên trong nham động.
"Sao lại thế được!"
Lúc đầu Lâm đ*o Nhất còn thản nhiên, nhìn Ngụy Tác bằng ánh mắt trào phúng nhưng chỉ một chốc sau, mắt hắn trợn trừng lên như mắt cá vàng.
"Trên mình gã sao có nhiều Hỏa cầu phù thế nhỉ!"
Nam Cung Vũ Tinh cùng Diệp Cố Vi ở sau lưng gã cũng có câu hỏi này, từ phương diện nào thì Ngụy Tác đều là một tiểu tán tu không thể tầm thường hơn, chân nguyên pháp quyết gã tu luyện cũng chỉ là công pháp cấp thấp thập phần phổ thông, thuật pháp cũng không có uy lực gì đặc biệt, chỉ là thanh sắc thủy nhận.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc gã đã liên tục kích phát mười mấy đạo Hỏa cầu phù, liên tục phá vỡ năm đạo phong tường của Lâm đ*o Nhất.
Chưa phát xong tấm nay, gã đã móc ra tấm khác, như thể trên mình còn rất nhiều.
Dù một tán tu cấp thấp vô tình phát tài, cũng sẽ mua các loại phù lục và pháp khí mang theo chứ không thể mua cùng một loại phù lục.
Trừ phi gã là đồ ngốc. Có điều đầu tóc gã trông có vẻ ngốc nhưng thật ra tinh minh hơn người khác nhiều.
"Chết đi!"
Lâm đ*o Nhất vốn định đứng bất động cho Ngụy Tác đánh đến khi Hỏa cầu phù hao kiệt, xem gã có dáng vẻ gì, nhưng khi gã liên tục oanh phá năm đạo phong tường thì hắn không nén được nữa, dồn chân nguyên xuống, mấy quang phù lại từ pháp bảo phỏng chế màu vàng kích phát ra.
Món pháp bảo phỏng chế này trông có vẻ uy lực không bằng pháp bảo nguyên phẩm, phát ra mấy quang phù dễ dàng xuyên qua phong tường, rồi đột nhiên cùng nguyên khí quanh đó tụ lại, ngưng kết thành từng đạo kim sắc quang nhận, chém vào Ngụy Tác.
Linh thiên ngọc bội được gã dồn sẵn chân nguyên, kim sắc quang nhận xé không gian lao tới thì linh quang quang tráo cũng bao lấy gã cùng bọn Nam Cung Vũ Tinh.
Nhưng sau mấy tiếng chan chát, linh quang quang tráo rung động, có vẻ sắp không chặn nổi.
"Không phải chứ?"
Ngụy Tác giật mình, vội moi Kim quang phù mua lúc trước ra, luống cuống kích phát.
Bên ngoài linh quang quang tráo sắp tan lại xuất hiện một lớp quang tráo vàng nhạt.
"Ta muốn xem Hỏa cầu phù của ngươi lợi hại, hay pháp bảo phỏng chế của ta lợi hại!"
Thấy Ngụy Tác luống cuống, Lâm đ*o Nhất nghiến răng, chân nguyên lại liên miên dồn vào pháp bảo phỏng chế.
Được nhiều chân nguyên dồn vào, món pháp bảo phỏng chế như khối đồng lại phát ra mấy đạo kim sắc quang phù sáng hơn.
Lâm đ*o Nhất vì chân nguyên gần như tổn hao sạch, sắc mặt nhợt đi, moi ra hai bình Hồi khí tán, ngửa đầu dốc vào.
"Chát! Chát!"
Kim sắc quang tráo của Kim quang phù do Ngụy Tác tốn nửa viên hạ phẩm linh thạch mua được tan nát trước, linh quang quang tráo bên trong cũng vỡ như vỏ trứng.
Diệp Tiêu Chính giơ ngang trọng kiếm như cánh cửa trước mặt Ngụy Tác giúp gã chặn lại kim sắc quang nhận chưa cạn đà. Choang một tiếng, Diệp Tiêu Chính dù thi triển Cự lực thuật cũng thấy hai tay tê rần, suýt không nắm vững trọng kiếm, bị ép ngã lên mình Ngụy Tác, đưa mắt nhìn xem thì vốn y thành thật đến hơi ngu độn cũng thầm kinh hãi. Bề mặt trọng kiếm đúc từ huyền thiết bị kim sắc quang nhận cắt một vết sâu.
Ngụy Tác bị trọng kiếm giơ ngang trước mặt, suýt nữa bị ép ngồi phệt xuống.
"Ha ha, chết đi!"
Thấy phe gã trận cước đại loạn, Lâm đ*o Nhất bật cười điên cuồng, lại dồn chân nguyên vào pháp bảo phỏng chế.
Hắn cho rằng, Ngụy Tác tuyệt đối không chặn được đòn tiếp theo của pháp bảo.
Nhưng tiếng cười mới cất lên thì như con vịt bị bóp ngang cổ, dừng lập tức. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hắn thấy trước mặt Ngụy Tác xuất hiện một tấm thổ hoàng sắc tiểu thuẫn. Gã móc Hỏa cầu phù từ ngực áo ra, hơn nữa là sáu, bảy tấm liền, từ để lại cho mình một tấm thì nhét cho Nam Cung Vũ Tinh, Diệp Cố Vi, thậm chí cả Diệp Tiêu Chính.
"Mẹ nó chứ, pháp bảo phỏng chế thì sao, tất cả cùng tấn công!"
Ngụy Tác nhét cho mỗi người bọn Nam Cung Vũ Tinh hai tấm Hỏa cầu phù rồi nói vậy.
"Thật ra trên mình gã có bao nhiêu tấm Hỏa cầu phù đây!"
Đến lượt tâm lý Lâm đ*o Nhất triệt để suy sụp.
"Cách!" một tiếng, chân nguyên dồn vào pháp bảo mất khống chế, dồn vào hơi mãnh liệt. Nếu là pháp bảo nguyên phẩm, với chân nguyên tu vi của hắn thì dù dồn quá nhiều cũng không có vấn đề gì. Nhưng trong tay hắn chỉ là đồ phỏng chế, chất liệu kém xa thai thể của pháp bảo nguyên phẩm. Vật như khối đồng vàng này không những không phát ra kim sắc quang phù, mà nứt mấy vết dài.
"Oành! Oành! Oành! Oành!"
Đồng thời với lúc sắc mặt hắn trắng nhợt, bốn quả hỏa cầu liên tục giáng vào phong tường.
Chỉ mới quả hỏa cầu thứ ba oanh kích, cả phong tường vỡ tan, quả thứ tư giáng vào mình hắn.
"A!"
Toàn thân Lâm đ*o Nhất bị đánh văng lên, cùng với tiếng thét chói tai, nửa thân trên của hắn cơ hồ bị liệt diễm bao trùm rồi rớt phịch xuống đất, bị hàn khí từ băng thù ti bao quanh mấy cái xác khô thấm vào, hỏa diễm tắt đi rất nhanh. Nhưng đầu óc Lâm đ*o Nhất bị thiêu đốt như củ khoai nướng, mất mạng từ lúc nào rồi.
"Con bà nó chứ." Ngụy Tác thấy hắn xong đời, sau rốt cùng thở phào lau mồ hôi.
Đấu pháp vói người kinh hiểm hơn cùng yêu thú đấu pháp nhiều lần, yêu thú còn có tập tính cố định và nhược điểm còn người thì ai cũng thủ đoạn đầy mình. Cũng may gã may mắn, mang theo nhiều Hỏa cầu phù, bằng không thì mới thăng cấp đến Thần hải cảnh đệ tam trọng, chưa kịp đắc ý mấy ngày thì đã chết không nhắm mắt trong tay kẻ cướp của đồng bạn nãy.

Bình luận





Chi tiết truyện