chương 173/ 1287

Không hề dừng lại, cũng như lúc trước Ngụy Tác lại thi triển Hỏa Vân độn, rồi tăng thêm linh quang quang tráo, cẩn thận kiểm tra xem còn ai sống sót không. Gã từng giả chết nên không muốn bị gậy ông đập lưng ông.
Nhưng trước đó tu sĩ thường bị yêu thú xé xác, còn tu sĩ bị Hoàng Thiên Nhai dùng thanh hắc sắc ma trảo chụp trúng thì toàn thân xanh lè, thất khiếu chảy máu, ô hô ai tai.
Kiểm tra xong, Ngụy Tác nhanh chóng lục lọi mọi tu sĩ khác.
Nạp bảo nang!
Pháp khí của những tu sĩ này đều tiêu hao phần lớn, không còn lại bao nhiêu, quan trọng nhất trên mình họ là nạp bảo nang, với số nạp bảo nang Ngụy Tác có không đủ để đựng số lượng thi thể yêu thú kinh nhân.
Lúc Hàn Vi Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh đến Cổ Hòe trang đã cơ hồ thành bình địa, kinh hãi nhìn thi thể yêu thú chất như núi và thi thể tu sĩ ngổn ngang, tay Ngụy Tác cầm mười mấy cái nạp bảo nang.
"Mau lên! Các vị dùng nạp bảo nang thu thi thể yêu thú, yêu thú nhị cấp trung giai trở xuống đừng lấy vội, ta tìm một lượt xem còn bao nhiêu nạp bảo nang."
Hàn Vi Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh gia nhập, Ngụy Tác tném mười mấy nạp bảo nang cho họ.
Nơi này cách Lạc Nguyệt thành ba trăm dặm, địa thế Lạc Nguyệt thành khá thấp, chắc không nhìn thấy được chỗ này, nhưng gã không dám chắc tạo thành động tĩnh như thế mà không bị ai phát hiện, nên gã kịp xem bên trong có thứ gì, mà số nạp bảo nang này vị tất đựng được ngần ấy thi thể yêu thú, cố gắng chọn lấy những con cao cấp một chút.
"Ha ha ha! Ngụy Tác, ngươi mau tu luyện đến Kim đơn cảnh trở lên, giúp ta ngưng hình! Ta cũng muốn có ngần ấy yêu thú. Một lần kiếm được ngần ấy yêu thú, bao nhiêu đời chủ nhân của ta, có người cộng cả đời cũng không bằng. Nếu tất cả mà để mình ta dùng nạp bảo nang đựng hết thì vui vẻ bao nhiêu!" Lục bào lão đầu mê mua sắm kêu lên oai oái trong tai Ngụy Tác.
Thấy tính cảnh đó, Hàn Vi Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh không nói thành lời, vội lấy nạp bảo nang, cố gắng nhét thi thể yêu thú vào.
Lúc này không phải đang đào linh thạch trong linh thạch khoáng mạch, mà đứng trong kho của đại tông môn mà nhặt linh thạch.
Linh thạch khoáng mạch giàu có đến đây thì linh thạch cũng lẫn trong tạp thạch, đào bới một lúc mới được một viên, nhưng thi thể yêu thú này đều tương đương với từng viên linh thạch thuần tịnh, chỉ cần cho vào nạp bảo nang là được.
Ngụy Tác lật hết thi thể tu sĩ lên, tìm thêm được tám cái nạp bảo nang.
Cộng thêm mười lăm cái cho Hàn Vi Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh là thành hai mươi ba nạp bảo nang.
Tu sĩ Tứ Hải đường trong Cổ Hòe trang phần lớn có tu vi Thần hải cảnh ngũ trọng trở lên, hơn bốn mươi tu sĩ không chỉ có số lượng ngần ấy, nhưng không ít đã bị yêu thú đánh cho tan tành, có người bị xé làm mấy mảnh lẫn vào đống yêu thú, không thể tìm được.
Thấy Hàn Vi Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh thu gom như gió quét lá khô, lại chưa đựng đầy nạp bảo nang đang giữ, Ngụy Tác không vội đưa thêm tám cái nạp bảo nang cho họ mà nhanh chóng thu gom các loại pháp khí rớt dưới đất, kể cả những món đã gãy nát nhưng chất liệu tốt một chút thì cũng không bỏ qua. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc lấy hết pháp khí, kể cả pháp khí không nguyên lành, cho vào một cái nạp bảo nang, Ngụy Tác vội nhặt mảnh thanh sắc ngọc phù mà Hoàng Thiên Nhai nắm trong tay.
Hoàng Thiên Nhai định bóp nát ngọc phù, kết quả bị Ngụy Tác sai Phệ tâm trùng hạ gục.
Theo gã tưởng tượng, ngọc phù nãy cũng như cấm chế của đại tông môn, có thể truyền tin cho ai đó, rất có thể truyền tin bị giết về cho Lý Thiệu Hoa trưởng lão gì đó của Đông Dao thắng địa để lão báo cừu.
Gã cầm ngọc phù lên tìm cách hủy đi thật an toàn nhưng chỉ nhìn qua là hơi sững lại, phù văn thập phần cổ kính, ngọc chất cũng thể hiện rõ niêm đại xa xưa, căn bản không phải thứ của tông môn hiện giờ chế tác ra.
"Tiểu tử, đừng nhìn nữa, mau nhặt yêu thú!" Ngụy Tác nghi hoặc nhìn ngọc phù, lục bào lão đầu cuống cuồng kêu lên, "Ngọc phù này là phù lục mà thượng cổ cao giai tu sĩ dùng để ghi chép, về xem cũng được."
"Vậy hả?" Ngụy Tác quét thần thức vào, thiếu chút nữa kêu a một tiếng.
"Huyền Sát đại pháp!"
Ngọc phù này ghi lại môn Huyền Sát đại pháp mà Hoàng Thiên Nhai nói!
Hóa ra Hoàng Thiên Nhai định bóp nát ngọc phù, không phải định báo tin cho Lý Thiệu Hoa trưởng lão mà không muốn để ngọc phù ghi Huyền Sát đại pháp rơi vào tay Ngụy Tác.
Làm gì có chuyện Ngụy Tác không kinh hỉ tột bậc!
"Hàn Vi Vi, Nam Cung Vũ Tinh, đón lấy." Bất quá hiện tại không còn thời gian nhìn kỹ, Ngụy Tác kinh hỉ thu ngọc phù vào nạp bảo nang, ném tám cái nạp bảo nang cho Hàn Vi Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh.
Đoạn gã chất toàn bộ thi thể tu sĩ lại, liên tục kích phát một tấm Hỏa vân phù và Hỏa vũ phù, hủy thi diệt tích.
Hỏa vân bao trùm, hỏa vũ trút xuống liên hồi, toàn bộ thi thể tu sĩ hóa thành tro tàn.
Trên mình bọn Hoàng Thiên Nhai có dấu tích ẩn hình pháp khí và Phệ tâm trùng đâm thủng thiên linh, Ngụy Tác không muốn có nhân vật lợi hại nào từ đó suy đoán ra, sẽ gây phiền cho gã sau này.
Trong mấy trăm trượng quanh Cổ Hòe trang, thi thể yêu thú nguyên lành ít nhất cũng mấy nghìn con, sau hai tuần hương mà bọn Ngụy Tác còn mấy cái nạp bảo nang chưa nhét đầy.
Thấy đã kas lâu nên để an toàn, mấy nạp bảo nang còn lại, gã không kén chọn mà thấy yêu thú nào là nhét vào, sau khi nhét đầy thì nhanh chóng bỏ đi, khuất bóng vào núi rừng.
Dù vậy quanh Cổ Hòe trang phụ cùng còn đến bảy, tám trăm con yêu thú rải rác.
Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi, Nam Cung Vũ Tinh đi khỏi chừng ba tuần hương, ba tu sĩ không rõ qua đường hay phát hiện nơi này có gì khác lạ mà đến.
Lúc nhìn rõ tình hình, cả ba cùng hô lên kinh hãi không dám tin vào mắt mình.
Khó khăn lắm mới định thần lại, ba tu sĩ nhanh chóng chọn lựa yêu th, đựng đầy nạp bảo nang rồi thì còn bẻ dây leo kết thành thừng kéo thêm mấy chục con, biến mất trong màn đêm.
...
Không đến nửa đêm, cơ hồ tu sĩ Lạc Nguyệt thành đều biết một tin kinh ngạc.
Cổ Hòe trang bên ngoài Lạc Nguyệt thành ba trăm dặm, vốn là chỗ của Tứ Hải đường bị san phẳng, hơn nữa trong phạm vi mấy dặm quanh đó có ít nhất bảy, tám trăm thi thể yêu thú.
Mấy toán tu sĩ được tin đến đây đầu tiên đã giao chiến dữ dội vì tranh giành thi thể yêu thú, sau đó thậm chí kinh động cả Nguyệt Hoa tông cử hơn năm mươi cao giai tu sĩ đến cướp hết số thi thể yêu thú.
Nhưng mấy tán tu cấp thấp nhận được tin sớm hơn đã nhặt được không ít thi thể yêu thú, người may mắn nhất kiếm được hai mươi con tam cấp yêu thú.
Vận khí tốt như thế khiến, tuyệt đại đa số tu sĩ Lạc Nguyệt thành vừa ghen tị vừa ảo não vì sao vì không nhận được tin tức đó.
Cùng lúc đó người gây ra mọi việc là Ngụy Tác đứng trong tĩnh thất của Linh Đơn phường toét miệng cười với một đống nạp bảo nang trước mặt.
"Ngụy Tác, ngươi đừng có cười ngớ ngẩn nữa được không, bằng không ta sẽ lấy hết nạp bảo nang cho mà xem." Hàn Vi Vi bực bội nói.
"Kiếm được ngần ấy yêu thú, vui một tí không được hả."
"Vui cái gì mà gần nửa canh giờ rồi!"
"Được thôi!" Thấy Hàn Vi Vi sắp nổi giận, Ngụy Tác lau nước miếng, cầm một cái nạp bảo nang lên, nhìn vào bên trong. Thoạt nhìn là gã kêu lên, "A! Toàn là linh thạch! Ít nhất cũng mười ba vạn viên hạ phẩm linh thạch trở lên!"
"Nhiều linh thạch quá!" Hàn Vi Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh hít một hơi lạnh, nhưng thấy Ngụy Tác cầm nạp bảo nang, Hàn Vi Vi thiếu chút nữa ngất xỉu, "Ngụy Tác, đồ ngu xuẩn, ngươi cầm nạp bảo nang của mình!"
"A?" Ngụy Tác toát mồ hôi, ngượng ngùng, "Xin lỗi, nạp bảo nang nhiều quá nên ta không đếm rõ."
"Ngốc!" Hàn Vi Vi cầm một cái nạp bảo nang lên dùng thần thức tra xét.
Bất quá cũng không thể trách Ngụy Tác, hiện tại gã có bảy nạp bảo nang, cộng thêm Hàn Vi Vi có hai, lấy được của tu sĩ Tứ Hải đường hai mươi ba nạp bảo nang, cộng lại thành ba mươi hai cái, tất cả đều nhét đầy thi thể yêu thú. Dù bất kỹ tu sĩ nào gặp trường hợp này cũng choáng váng chứ nói gì Ngụy Tác luôn keo kiệt vì cho rằng mình thiếu linh thạch.
Thấy nàng ta động thủ, Ngụy Tác cũng cầm một cái nạp bảo nang lên. Hiện tại số lượng yêu thú quán hiều, tạm thời khẳng định không cách nào đếm rõ, chủ yếu phải xem tu sĩ Tứ Hải đường có thứ gì hay ho không đã.
"Không phải chứ? Nhiều thế hả?" Sắc mặt Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi tựu đều lạ lùng.
Không đợi Nam Cung Vũ Tinh lên tiếng, Hàn Vi Vi lấy từ nạp bảo nang ra một cái túi tơ trắng, bên trong toàn là đơn dược trắng ngần, có tới năm sáu trăm viên.
Ngụy Tác liếc Hàn Vi Vi, đưa tay lấy ra một cái túi to tương tự, trong đó cũng là đơn dược tương tự, số lượng tựa hồ không chỉ năm sáu trăm viên!
Trừ yêu thú, mọi thứ trong nạp bảo nang của tu sĩ Tứ Hải đường đều bị Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi lấy ra.
Trừ mấy pháp bảo của bọn Kim Hoàn đầu đà đã bị Ngụy Tác thu nhận, mớ nạp bảo nang này không có bất kỳ pháp khí nào nữa.
Linh thạch đại, cơ hồ mỗi nạp bảo nang đều có, nhiều thì hơn vạn hạ phẩm linh thạch, ít nhất cũng một hai nghìn viên, tổng cộng đến gần tám vạn linh thạch.
Chỉ thế thì không khiến Ngụy Tác hớn hở, trừ nạp bảo nang cá biệt, vái nào cũng có một túi tơ trắng đựng đơn dược trắng ngần, hơn hai mươi túi tổng cộng phải một vạn viên trở lên. Trừ ra, tuyệt đại đa số nạp bảo nang đều có một túi thanh sắc đơn dược.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào

Bình luận





Chi tiết truyện