chương 762/ 1287

"Sư huynh, y không hiểu gì tình thế, cho một viên tiên giai linh đơn mà còn có thái độ đó thì thật đáng ghét."
"Sư huynh, đối phó y thế nào?"
Rời sơn môn Âm Thi tông, hai chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo nói với Lưu Duy Chân đi đầu.
Hai chân truyền đệ tử này trước mặt Ngụy Tác ra vẻ cao cao tại thượng, nhưng trước mặt Lưu Duy Chân thì lại quấn quít lấy lòng.
"Nàng ta thập phần trọng yếu với Thái hoàng cổ kinh, ta phải giành được." Lưu Duy Chân hơi nheo mắt, suy nghĩ phương pháp đối phó Ngụy Tác.
"Sư huynh sao không tìm thẳng tới Thủy Linh Nhi mà thương lượng với y? Với tu vi và thân phận của sư huynh, chưa biết chừng Thủy Linh Nhi sẽ theo sư huynh." Đệ tử mặc áo đỏ rất có khả năng vỗ mông ngựa, "Y chỉ đang xách giày cho sư huynh."
"Thủy Linh Nhi cả cơ hội mà sư tôn thần huyền đại năng đưa ra cũng chối, nên ta đành bắt đầu từ y, nếu y đáp ứng, Thủy Linh Nhi sẽ thương tâm thất vọng, thế thì dễ thôi. Không ngờ y lại dám coi thừng ta." Lưu Duy Chân chắp tay sau lưng, bạch sắc thần quang lóe sáng, lạnh lùng, "Hoa sư đệ, Liễu sư đệ, mau xem thần huyền đại năng của Thiên Kiếm tông và Huyền Phong môn ở đâu rồi chặn lại."
"Chặn được hai thần huyền đại năng Thiên Huyền đại lục? Lưu sư huynh định làm gì?" Hai chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo cả kinh, Hoàng Phủ Tuyệt Luân đã đành, lúc họ tới thì thần uy đã bị Tô Thần Huyết áp chế, nhưng Diệp Huyền Thành chỉ liếc là chấn bay một sư huynh tu vi cao hơn họ, làm sao họ dám chọc vào.
"Muốn đối phó y, không cần chúng ta động thủ." Lưu Duy Chân cười lạnh: "Chỉ cần dụ y ra, để lộ cho thần huyền đại năng đó là xong."
"Lưu sư huynh muốn bọn đệ giao dịch với hai thần huyền đại năng Thiên Huyền đại lục, dụ y ra rồi báo cho họ giết y?" Hai chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo ngẩn người đoạn hiểu ra.
Lưu Duy Chân lấy ra ngọc phù, dồn chân nguyên ghi vào.
Chỉ mấy tích tắc sau, Lưu Duy Chân đưa ngọc phù cho hai chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo, "Trong này có nội dung ta cần cho hai thần huyền đại năng đó biết, cứ đưa cho họ là xong."
"Sư huynh, kế này quả nhiên tuyệt diệu." Chân truyền đệ tử mặc áo tím tựa hồ chưa yên tâm, lại hỏi, "Nhỡ may y bị hai thần huyền đại năng dọa cho vỡ mật, không dám rời Âm Thi tông, sư huynh có phương pháp gì dụ y ra chưa."
"Ba mươi ngày sau, Hóa Thiên giáo sẽ cử hành hội minh đại hội cho Đại Hóa minh, các tông môn đều nhận được Đại hóa đạo đơn, tiếp đó còn đại hội trao đổi, quy mô cỡ này nghìn năm khó gặp. Lúc đó lấy danh nghĩa Hóa Thiên giáo phát Đại hóa kim giản mời đích danh. Đại hội này tất chúng động lòng, lại do Hóa Thiên giáo mở, có thần huyền đại năng tọa trấn, y dù nhát gan đến đâu cũng sẽ yên tâm rời Âm Thi tông." Lưu Duy Chân cười lạnh.
"Sư huynh diệu kế vô song, bọn đệ đi sắp xếp." Hai chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo nhìn nhau, xem nhanh nội dung ngọc phù rồi lướt đi.
...
"Y thật quá cuồng vọng, định cậy thế cướp đạo lữ của người khác?"
"Ngụy Tác, chắc y sẽ giở trò."
Trong sơn môn Âm Thi tông, ở đại điện tiếp khách, bọn Âm Lệ Hoa đều thập phần ngưng trọng.
Khí phẫn đã đành nhưng hoàn cảnh của Ngụy Tác hiện tại mà bị Hoàng Thiên đạo ngầm đối phó thì không ổn.
"Cương nha muội, ngươi không hiểu gì về tu luyện Thần huyền cảnh nhưng ít nhất cũng biết rõ về thực lực cảnh giới của thần huyền đại năng. Thần huyền cảnh có khác biệt gì về thực lực ở mỗi cảnh giới?" Ngụy Tác nghiến răng, trong số thiên tài đệ tử của siêu cấp đại tông môn, trừ Thủy Linh Nhi và Phong Ngô Thương ra, gã chưa gặp ai không ngang ngược. Nếu không vì hiện tại có quá nhiều đối đầu, tạm thời ẩn trong Âm Thi tông để tu luyện, luyện khí, là trước kia, Ngụy Tác chưa biết chừng đã giáo huấn Lưu Duy Chân rồi.
"Theo cách gọi thời của ta, Thần huyền nhất trọng là Trọng Huyền, ngưng thành thần huyền pháp thân, có uy năng lay non dốc biển. Thần huyền nhị trọng là Ngộ Huyền, đại năng cấp này qua cảm ngộ thiên địa nguyên khí, lĩnh ngộ đôi chút thần văn, không chỉ mô phỏng đại năng đời trước mà khắc thần văn luyện khí bố trận. Thần huyền tam trọng là Chủng Huyền, có đại năng đạt tới giai đoạn này sẽ ngưng được pháp văn trong thần huyền pháp thân, thần huyền pháp thân càng hùng hậu hơn, như tôi luyện thần huyền pháp thân thành bảo khí. Thần huyền tứ trọng là Hóa Huyền, thần niệm kinh nhân, có thể dệt thành thần niệm thần văn, hóa ra phân thân, cách vạn dặm giết địch. Thần huyền ngũ trọng là Lâm Tiên, vô hạn tiếp cận chân tiên. Thường thì, trừ phi có được vô thượng cường pháp hoặc tiên khí, thực lực mỗi cấp gấp mấy lần nhau." Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác, "Hoàng Thiên đạo tông chủ đạt tới Hóa Huyền, tại thời đại của bọn ta cũng miễn cưỡng là nhân vật có máu măt. Lừa đảo ngươi đúng là đại tai tinh, ở đâu cũng có cường địch, theo ngươi có khi tự châm lửa đốt mình, ta phải tìm kẻ khác hợp tác."
"Ngươi tìm người khác hợp tác cũng được nhưng giúp ta luyện xong tinh kim đã." Ngụy Tác nói với Linh Lung Thiên nhưng lúc nói không nhìn nó mà mắt ánh lên, rõ ràng đang tính toán.
"Không nên trở mặt với Hoàng Thiên đạo hoặc Hóa Thiên giáo, không thì lại liên lụy Âm Thi tông." Nam Cung Vũ Tinh nói.
"Cương nha muội, Hoang cổ cự ngao cần bao lâu mới luyện chế thành pháp bảo?" Ngụy Tác gật đầu, hỏi Linh Lung Thiên.
"Tính mạng quan trọng, ta không muốn chết mà không được lợi gì. Đưa Cửu u minh thiết và Hoang cổ trọng kim cho ta rồi ta giúp ngươi tôi luyện tinh kim, để xem ngươi có khắc thành công đạo thần văn đó không." Linh Lung Thiên bĩu môi: "Nếu không khắc được thì chúng ta tách ra, ta rời Âm Thi tông, nngươi đừng mong ta giúp ngươi luyện chế Hoang cổ cự ngao. Ngươi đúng là tai tinh, hai thần huyền đại năng đã tới, chưa biết chừng không cần bao nhiêu ngày nữa sẽ còn những việc tệ hơn hôm nay."
"Trong tinh kim khắc thần văn, có quan hệ gì với luyện chế Hoang cổ cự ngao?" Ngụy Tác hiểu ý là hai thứ có liên quan.
"Hiện tại không phải quan trọng nhất là giữ mạng sao? Ngươi chạm vào toàn đối đầu không tầm thương, không có nhiều thời gian đâu." Linh Lung Thiên liếc Ngụy Tác, thấy thái độ của gã dễ chịu hơn nhiều, "Ngươi đúng là tiện khí xung thiên, chết đến nơi rồi còn muốn luyện kiếm. Phi kiếm luyện chế thành thì tu vi hiện tại của ngươi không thể so được với bản mệnh kiếm nguyên của Hoàng Phủ lão đầu, chưa biết chừng còn tự dâng lễ vật, cho lão cơ hội đổi kiếm."
"Ý ngươi là luyện chế pháp bảo khác?" Hàn Vi Vi hiểu ngay.
"Luyện chế pháp bảo gì?" Âm Lệ Hoa hỏi Linh Lung Thiên.
"Nếu gã miễn cưỡng khắc được thần văn, phối hợp với bối giáp Hoang cổ cự ngao thì đủ luyện chế một món pháp bảo phòng ngự cả thần huyền đại năng không thể công phá." Linh Lung Thiên khá khách khí với bọn Âm Lệ Hoa.
"Thần huyền đại năng cũng không phá được?" Linh Lung Thiên nói xong, chúng nhân đều hít sâu một hơi.
"Lẽ nào pháp bảo này có uy năng phòng ngự đạt tiên giai?" Ngụy Tác cả kinh.
"Với chút thủ đoạn luyện khí của ta, cộng thêm thần văn đó thì sao đạt được tiên khí. Bất quá trong tinh kim này có Thiên tức tinh kim, cả Cổ khanh kim và Đế văn tinh kim, dù bị đánh thủng thì dùng bối giáp Hoang cổ cự ngao luyện chế được, tất sẽ khôi phục. Tuy nhiên không phải tiên khí chân chính, nhưng đối diện một, hai thần huyền đại năng chắc không bị đánh vỡ ngay, dù ngươi không dùng Động Hư bộ pháp thì cũn còn nhiều thủ đoạn hại người, trốn vào pháp bảo phòng ngự này thì lo gì." Linh Lung Thiên hầm hừ: "Khi tai tinh ngươi có được thủ đoạn giữ mạng đã mới tìm cách đem tinh kim luyện chế thành phi kiếm. Chỉ cần không gặp đại năng vô hạn tiếp cận chân tiên thì tinh kim thai thể này sẽ không bị đánh thành tro."
Ngụy Tác tròn mắt, không ngờ Linh Lung Thiên tính toán như thế.
Gã còn đủ Thiên long huyết hóa thạch, chỉ cần thần huyền đại năng không thể công phá phòng ngự, gã có thể dùng Bắc minh đấu chuyển, nhiên nguyên thiên pháp đấu lại, theo tình hình hiện tại thì việc đó đáng kể hơn luyện chế được bán tiên giai phi kiếm.
Theo Linh Lung Thiên thì tinh kim thai thể có hơn nữa thì với thủ đoạn hiện tại cũng không thể luyện chế xuất được tiên khí, tối đa là bán tiên giai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Được, ta đáp ứng điều kiện." Ngụy Tác mục quang lóe lên, trực tiếp lấy tinh kim ra cho Linh Lung Thiên đoạn gật đầu, lướt đến tĩnh thất của Cơ Nhã.
Áp lực từ thần huyền và Lưu Duy Chân khiến gã không dám lãng phí thời gian. Gã không cho rằng Lưu Duy Chân có bao nhiêu kiên nhẫn nên chắc rằng y sẽ hạ thủ nhanh thôi.

Bình luận





Chi tiết truyện