chương 648/ 1287

Độn quang này tốc độ thập phần kinh nhân, không kém gì tam túc hoàng ngọc đại đỉnh.
Tu sĩ cưỡi độn quang mặc hoàng sắc pháp y, mày kiếm mắt sao, mái tóc đen bóng được nhuyễn ngọc đái buộc vào sau gáy, ấn đường rộng rãi, phát ra uy nghiêm bao trùm thiên hạ.
Tu sĩ này là chân truyền đại sư huynh của Huyền Phong môn, Lâm Thái Hư!
Lâm Thái Hư được bọc trong thanh sắc thần quang, mọi yêu thú chạm vào thì bị uy năng chấn nát, y lướt tới, như thần vương trên không trung, uy thế khôn tả.
Lâm Thái Hư tuy mặt mũi lạnh tanh, nhưng không dám dừng lại, rõ ràng bị yêu thú trong hắc vân truy đuổi.
Lâm Thái Hư tu vi Kim đơn tứ trọng, có Phá diệt thần thương uy năng dị thường kinh nhân, dù Âm Thi tông Huyết Linh lão tổ năm xưa là Kim đơn ngũ trọng cũng vị tất là đối thủ của y.
Trong thú triều trước đó, Lâm Thái Hư cực kỳ nghênh ngang, có vẻ coi thường cả thú triều.
Giờ yêu thú trong hắc vân đuổi y chạy vắt chân lên cổ thì thực lực kinh nhân cỡ nào?
Yêu thú trong lục sắc yêu vụ đứng thẳng như cá sấu, tựa hình người, dị thường hung hãn, là thượng cổ hung thú Phệ linh thú suýt nữa lấy mạng Dương chi điểu!
Bám theo Lâm Thái Hư có tới bốn con Phệ linh thú.
Lâm Thái Hư mặt mũi lạnh tanh không ngừng lướt về Bắc Linh thành, thấy yêu thú đầy rẫy thì didhj đổi hướng.
"Cốc Khoáng thành đã bị hủy, Bắc Linh thành lại còn tu sĩ?"
Đột nhiên, Lâm Thái Hư mặt mũi lạnh tanh mắt ánh lên, tỏ vẻ kinh nghi.
Qua cảnh tượng, y đoán được lần này không chỉ có một hai vết nứt Thiên khung, Thiên khung ở Bắc Linh thành khẳng định đã nứt, Cốc Khoáng thành còn lớn hơn mà đã bị thú triều triệt để hủy diệt, Bắc Linh thành lẽ ra phải không còn tồn tại, tu sĩ đào tẩu được đã đào tẩu rồi, nghìn dặm gần thành khu có khi không còn tu sĩ nào sống sót. Nhưng thấy Bắc Linh thành có tiếng đấu pháp thập phần kịch liệt, ít nhất còn cả nghìn tu sĩ đang giao đấu với yêu thú. Không thì y còn chưa thấy Bắc Linh thành thì đấu pháp quy mô nhỏ không thể nào truyền đến đây.
Liếc hắc vân và bốn con Phệ linh thú, Lâm Thái Hư vẫn nhất phó mặt mũi lạnh tanh nhưng nhãn quang lóe lên, lướt về Bắc Linh thành.
Độn tốc của y cực độ kinh nhân, tựa như thần vương trong truyền thuyết, thoáng sau Bắc Linh thành đã hiện lên.
Tiếng nổ không ngừng vang lên, thinh không không ngừng rung chuyển.
Vô số yêu thú bay quanh Bắc Linh thành, cơ hồ vây thành một cái kén đen ngòm, như cơn lốc đang quay tít.
Bên ngoài Bắc Linh đã bị hủy hoại, chỗ nào cũng là thi thể yêu thú và tu sĩ, nhưng trong thành còn một nơi có quang diễm tụ thành dòng, không ngừng hất vô số yêu thú văng đi hoặc trọng thương rên rỉ rơi xuống.
"Giao chiến khốc liệt, trong tình hình này còn chống được, xem ra có Kim đơn tu sĩ tại trường, tốt quá."
Nhìn từ xa thấy Bắc Linh thành như thế, Lâm Thái Hư mặt mũi lạnh tanh lẩm bẩm, vung tay, đột nhiên bừng lên bạch sắc vân khí, thân ảnh ẩn vào.
Thân ảnh Lâm Thái Hư ẩn trong bạch sắc vân khí lại vút lên cao, lao về Bắc Linh thành.
...
"Chư vị tiền bối, ơn cứu mạng suốt đời không quên!"
"Tiền bối, không có các vị, hôm nay bọn vãn bối chết chắc, ơn cứu mạng, cả đời không quên."
"..."
Trong Bắc Linh thành là cảnh tượng khác.
Quanh thượng cổ truyền tống pháp trận có một bức tường cao xây bằng phòng ốc, thi thể yêu thú, đất đá và băng đóng thành, nhưng đã bị xung phá tan tác, tu sĩ tụ quanh đó đấu với yêu thú, còn không đầy năm nghìn.
Uy năng cổ phù bao trùm thượng cổ truyền tống pháp trận đã tiêu tan, từng toán tu sĩ không ngừng tiến vào, linh quang lóe lên, họ được đưa đi.
Hóa ra may mắn giết xong Hoang cổ cự ngao thì không có thêm yêu thú bát cấp trở lên nữa, tuy tu sĩ Bắc Linh thành tổn thất dị thường thảm trọng, nhưng trụ được đến lúc uy năng cổ phù tan đi, có thể sử dụng thượng cổ truyền tống pháp trận.
Hiện tại vòng phòng ngự Bắc Linh thành co lại, số lượng tu sĩ càng lúc càng ít, số yêu thú bị giết kém xa số tràn đến, vây kín ngôi thành đến mức không nhìn rõ cảnh tượng.
Hiện tại yêu thú tựa hồ nhận ra tu sĩ Bắc Linh thành qua thượng cổ pháp trận trốn chạy, pháp trận mỗi lần hoạt động là "linh dược" của chúng thiếu bớt một phần, phía trên pháp trận có số lượng yêu thú dày nhất, chúng muốn hủy thượng cổ truyền tống pháp trận đi.
Ly Hỏa phảng của Ngụy Tác dừng trên thượng cổ truyền tống pháp trận, đạo đạo quang diễm không ngừng tràn ra. Ly Hỏa phảng như pháp thuẫn khổng lồ, bảo vệ thượng cổ truyền tống pháp trận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vô số thi thể yêu thú từ phía trên thượng cổ truyền tống pháp trận rải xuống như mưa tuyết.
Thủy Linh Nhi ở trong thượng cổ truyền tống pháp trận, không ngừng kích phát đỉnh cấp Hộ thần cổ phù, hộ tống từng toán tu sĩ.
Như Ngụy Tác nói, đê giai tu sĩ đi trước.
Mỗi toàn tu sĩ đi khỏi, Ngụy Tác đều chỉ dẫn. Toán trước đi, toán sau đợi Thủy Linh Nhi quay lại đón, Ngụy Tác để họ lấy được bao nhiêu thi thể yêu thú thì lấy.
Hiện tại trong Bắc Linh thành, thi thể yêu thú chất như núi, không thể lấy hết.
Để giữ thượng cổ truyền tống pháp trận, tu sĩ Bắc Linh thành còn lại không nổi một phần tư. Hiện tại bọn Ngụy Tác đã hộ tống hơn bốn nghìn tu sĩ đào thoát. Trong quá trình này lại có hơn nghìn người mất mạng, mỗi tu sĩ con sống sót thấy bên ngoài là yêu thú ngút trời, vây kín cả truyền tống pháp trận thì hiểu tuy tiếp theo sẽ còn chết không biết bao nhiêu tu sĩ, bao nhiêu người may mắn thoát được nhưng không có bọn Ngụy Tác, toàn thể Bắc Linh thành chắc chắn không ai thoát.
Đối với tu sĩ Thần hải cảnh và Chu thiên cảnh thì khác.
Lúc Ngụy Tác còn là Thần hải cảnh lưỡng, tam trọng, cả lưỡng cấp Thạch vĩ bích tích mà đối phó cũng thập phần cật lực, trong thú triều này dù thoát khỏi Bắc Linh thành thì tu sĩ Thần hải cảnh và Chu thiên cảnh trăm phần mạng.
Bọn Ngụy Tác với thần thông cao cường giúp họ an toàn đào thoát, còn để họ lấy cả thi thể yêu thú.
Trong mắt đê giai tu sĩ, bọn Ngụy Tác cho họ ân huệ cực lớn. Dù là Cơ Nhã và Hàn Vi Vi ở trên thượng cổ pháp trận toàn lực ngăn cản yêu thú hay Thủy Linh Nhi ở trong trận kích phát đỉnh cấp Hộ thần cổ phù, hộ tống tu sĩ đào thoát, tất cả đều là nhân.
"Chư vị tiền bối, vãn bối tuy tu vi thấp kém nhưng ơn hôm nay, tương lai có cơ hội báo đáp, tại hạ nhất định gan óc lầy đất cũng không tiếc!"
Bắc Linh thành cũng có nhiều tu sĩ trọng tình trọng nghĩa, liều mạng ở lại chỉ mong thấy chí thân hảo hữu đào thoát, thấy họ được Thủy Linh Nhi thông qua truyền tống pháp trận đưa đi thì hô to.
Ngụy Tác dùng Chân ma phong thể thuật phong ấn thể nội thương thế không thi triển thuật pháp, đưa toán tu sĩ đi rồi thì mục quang nhìn ra rìa thượng cổ pháp trận, hai Hắc minh cốt quân không ngừng kích phát hắc sắc quang trụ.
"Là chúng! Đúng là ở đâu cũng gặp!"
Cùng lúc, Lâm Thái Hư bao trong bạch sắc vân khí từ trên cực cao, vượt qua tường thành. Thấy thượng cổ truyền tống pháp trận toát lên quang diễm thì y cười lạnh.
"À!"
Cùng lúc, Ngụy Tác đột nhiên cảm ứng được, biến sắc.
"Cơ Nhã, chúng ta đi!" Không hề dừng lại, gã thu Ly Hỏa phảng rồi bảo bọn Cơ Nhã.
"Thần thức của y cảm ứng được cao giai yêu thú đến, phản ứng cực nhanh. Muốn chạy, không dễ thế đâu!"
Lâm Thái Hư ở trên cao không hề do dự, hừ lạnh rồi thanh sắc thần quang lóe lên như vẫn thạch lao xuống thượng cổ truyền tống pháp trận. "Xoạt!" Lưỡng đạo quang hoa trực tiếp bắn tới.

Bình luận





Chi tiết truyện