chương 923/ 1287

Đây là Cấm Tiên thành nổi danh ở Tịch Hàn đại lục.
Quy mô còn kinh nhân hơn Ngưng Thúy thành, đỉnh núi và mặt đất đều ánh lên phòng ốc và điện vũ dày hơn hẳn Ngưng Thúy thành, nối thành từng dải. Để tiện cho đê giai tu sĩ không có phi độn chi lực đi lại, giữa nhiều đỉnh núi băng còn có bắc cầu, cực kỳ tráng quan. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Đang lúc sáng sớm, là lúc nhiều tu sĩ xuất thành, ngôi thành như một tổ ong khổng lồ, trừ nhiều tu sĩ độn quang lao ra, còn các loại đại hình phi độn pháp khí của phường thị, thương đội, cả phàm thuyền đi trên không, có xe do dị thú kéo, thậm chí phi độn pháp khí hình đạo tôn, cao cả mười trượng.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đều thấy phi thường tân kỳ, ở lại ngoài thành một lúc để quan sát cảnh tượng không thấy ở thành trì bình thường.
Thành trì quy mô này thì tu sĩ thường trú tới mấy trăm vạn trở lên, tiêu hao phi thường kinh nhân, có nhiều chỗ cho thương đội và phường thị giao dịch, tương đương với một trạm trung chuyển cực lớn, số lượng hàng hóa trao đổi nhiều khôn tả.
Quan sát một chốc, Ngụy Tác nhìn Long Mộc Tinh gật đầu, y tiếp tục dẫn đường.
Cấm Tiên thành được băng tường hai, ba mươi trượng bao quanh nhưng tường thành này đối với tuyệt đại đa số tu sĩ chỉ là hàng mã.
Qua băng tường vào trong Cấm Tiên thành, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn rõ hơn, trong thành toàn là tập thị đủ loại, nhiệt náo phi phàm.
"Kia là di tích Bái Nhật tông, chỉ là không còn gì, các công trình đều là xây sau này." Long Mộc Tinh lấy lòng, chỉ vào một ngọn núi trong Cấm Tiên thành nói.
Ngọn núi đó lớn hơn gấp đôi núi thường, đỉnh nứt thành mấy khối như bị uy năng chấn vỡ. Núi xây đầy các công trình, có mấy tập thị, tu sĩ qua lại không ngớt.
"Trong thành trì cỡ này có thể gom được không ít nguồn để tu luyện."
"Đây là cấm chế kiểu Trấn địa tinh. Bất quá cấm chế này hơn nhiều cấm chế trấn địa phổ thông, ta không phá được. Xem ra Bái Nhật tông đích xác có nhân vật bất phàm."
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên mắt hơi ánh lên ngầm bàn luận, theo Long Mộc Tinh đến trước băng tường dựng trước một tập thị.
"Thiên khung Thiên Huyền đại lục tây bộ nứt hai vết! Hủy mất hai thành trì!"
Dừng truớc băng tường một chốc, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hít sâu một hơi, nhìn nhau.
Băng tường là công cáo bài lớn nhất Cấm Tiên thành, theo ước định, bọn Cơ Nhã thông qua thương đội truyền tin tới, dùng mật văn chỉ Ngụy Tác cùng họ biết ghi trên công cáo bài. Hiện tại bọn Cơ Nhã truyền tin rằng họ vẫn ổn, nhưng Thiên khung Thiên Huyền đại lục tây bộ nứt hai vết!
Trước kia vết nứt Thiên khung xảy ra ở bắc bộ, hiện tại cả tây bộ cũng nứt hai vết, Thiên khung Thiên Huyền đại lục lỗc hỗ như tổ ong, cực kỳ nguy hiểm.
Thiên khung Thiên Huyền đại lục thậm chí có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, còn của các đại lục khác cũng chỉ hơn được vài năm mà thôi.
"Không ngờ lại sinh ra trong thời đại gió giục mây vần, lẽ nào loạn thế xuất chân tiên, ta là nhân vật ứng vận mà sinh ra?" Ngụy Tác thở dài.
"Phì, chưa từng thấy ai mặt dày như ngươi, tự kiêu không tưởng nổi." Linh Lung Thiên khinh miệt.
".., Cương nha muội đáng chết..." Ngụy Tác tắt tiếng, dù gì gã cũng có cảm giác mình là nhất đại thần huyền đại năng nhưng lại bị Cương nha muội đả kích.
"Kia là Huệ gia lục công tử Huệ Tấn, có giao tình với nhiều cao thủ lớp trẻ Hoàng Phủ thế gia, tiền bối, theo y sẽ nhanh chóng tìm được Hoàng Phủ thế gia." Đột nhiên, Long Mộc Tinh truyền âm cho Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
"Ở đây?" Ngụy Tác nhìn quanh, đồng thời truyền âm hỏi.
"Là Kim đan tu sĩ mặc áo lông." Long Mộc Tinh đáp.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên xác định mục tiêu. Một tu sĩ trẻ tuổi mặc bạch sắc vũ y từ mé sau lưng đi tới tập thị trước mặt, phát ra thanh sắc linh khí ngưng thành một nhánh thủy tiên.
"Xem ra cũng là bị thịt." Linh Lung Thiên nhe răng hầm hừ.
Tu sĩ trẻ tuổi này mặt mày như ngọc, anh tuấn tiêu sái, tấm áo do lông mịn dệt thành, phẩm giai không thấp, ánh lên linh quang nhu hòa đầy tiên vận, như mặt một đám mây gấm, nhưng thần sắc y ngạo mạn khinh khi, có lúc cuồng vọng, có lúc khinh miệt.
"Huệ gia là thế nào?" Ngụy Tác lắc đầu, truyền âm hỏi Long Mộc Tinh. Những người bình dị dễ gần gã găp, không hơi tí là giết người cướp của thì đến tám phần mười là tán tu, phần lớn tu sĩ xuất thân từ đại tông môn và đại thế lực, trời sinh cao cao tại thượng, lúc nào cũng có cảm giác cao nhân nhất đẳng, căn bản không coi tu sĩ khác cùng cấp. Đại đa số tán tu đều sợ nhân vật có bối cảnh, càng khiến những kẻ đó ngông cuồng, mắt cao quá trán.
"Huệ gia là một tu đạo thế gia ở Vô Vũ thành, gần Cấm Tiên thành nhất, trước kia không ra thế nào, bất quá hai đời nay thì có tới bốn Kim đan tu sĩ." Long Mộc Tinh kể kỹ, "Huệ gia gia chủ là tu sĩ Kim đan lưỡng trọng, có một thúc thúc thị vừa đột phá kim đan chưa lâu, y còn một tam ca, nghe nói là tu sĩ tư chất tốt nhất Huệ gia gần năm trăm năm nay, Kim đan lưỡng trọng. Huệ gia chủ yếu dựa vào phiến linh viên, trồng dược vật phối hợp luyện chế linh đan."
"Đi theo y." Ngụy Tác gật đầu, truyền âm cho Long Mộc Tinh và Linh Lung Thiên, bình tĩnh như thường đi theo.
Nơi này thập phần nhiệt náo, cạnh nhiều đại phường thị còn các tiệm nhỏ, nhiều chỗ xây cả kho trung chuyển thương đội của thành trì khác, người đông tấp nập. Huệ Tấn đi qua tập thị đến một lâu các ba tầng.
"Bích Diễm lâu là chỗ thế nào?" Ngụy Tác truyền âm hỏi Long Mộc Tinh.
Tòa lâu các ba tầng như điêu khắc bằng hàn băng, nhưng không biết cho gì vào mà màu lục biếc như bích ngọc, có treo chiêu bài chữ vàng, là ba chữ Bích Diễm lâu.
"Đây là tiệm chuyên kinh doanh Bích diễm nhưỡng, Bích diễm nhưỡng là quỳnh dịch dùng mấy loại chủng linh thảo chế thành, rất ngon, linh khí mọt chén tương đương với hai viên hạ phẩm linh thạch, giá cũng tương đương." Long Mộc Tinh truyền âm cho Ngụy Tác, "tốc độ luyện hóa cũng như linh thạch, bất quá tự tan ra chứ không cần động dụng chân nguyên luyện hóa, nên nhiều tu sĩ vãng lai thích tụ tập tại đó uống mấy chén, trò chuyện."
"Hả?"
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên theo Huệ Tấn vào lâu các.
Tầng một không còn chỗ trống, Huệ Tấn lên lâu, đến ngồi cạnh cửa sổ, lúc bọn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Long Mộc Tinh lên thì toán Huệ Tấn chỉ liếc qua, thấy không có gì đặc biệt là khinh miệt quay đi.
"Tam vị quý khách, không biết cần mấy chén Bích diễm nhưỡng?" Bọn Ngụy Tác vừa ngồi xuống bàn trong góc thì một thanh y thiếu nữ tướng mạo phổ thông nhiệt tình lên mời.
"Hai hồ là bao nhiêu?" Ngụy Tác chỉ vào một cái bàn, hai tu sĩ ở đó gọi hai hồ, đang từ từ uống.
"Mỗi hồ mười chén." Thanh y thiếu nữ đáp.
"Lấy trước hai hồ đã." Ngụy Tác mỉm cười. Gã hơi hiếu kỳ, thử xem Bích diễm nhưỡng có gì đặc biệt.
"Tu sĩ họ Ngụy ở Thiên Huyền đại lục đúng là kinh tài tuyệt diễm, tu thành song thần huyền, e là Thần huyền lưỡng trọng tu sĩ không phải đối thủ, tiếc là chết rồi."
"Cũng đúng, song thần huyền của y đồng thời phát ra được lưỡng đạo thuật pháp, chả phải tương đương với hai Thần huyền tu sĩ sao?"
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hơi ngẩn ra, vì không ít tu sĩ ở tầng hai đang hào hứng đàm luận về gã.
Danh tiếng của gã đã xuyên qua Vân Linh đại lục, truyền đến tận Tịch Hàn đại lục.
"Y là thiên tài tu sĩ kinh tài tuyệt diễm nhất mấy nghìn năm nay." Một tu sĩ thô kệch mặc hôi sắc pháp y ở bàn cạnh cầu thang cảm thán.
"Chẳng qua dựa vào mấy chí bảo." Huệ Tấn vừa gọi Bích diễm nhưỡng cười lạnh, "Không có mấy chí bảo, e là y chẳng ra gì."
"Vị đạo hữu này tựa hồ quá lời rồi. Y dù không dùng vật gì thì song thần huyền cũng chiến lực kinh thiên, cả một siêu cấp tông môn Thiên Huyền đại lục cũng bị y san bằng." Một thanh bào tu sĩ nói.
"Không vì lúc trước y có dị bảo mà thu được lợi hả." Huệ Tấn cười lạnh, "Nếu mấy dị bảo đó là của ta, chưa biết chừng ta còn có thành tựu càng kinh nhân cũng nên."
"Y là Huệ gia lục công tử, tính tình kiêu ngạo, không thích ai bảo người ta hơn mình... Đừng chọc vào y." Nhiều tu sĩ ở lầu hai nhận ra Huệ Tấn, lẩm bẩm.
"Dị bảo không từ bụng mẹ sinh ra luôn. Y có dị bảo, vì sao người khác không có?" Có hai tu sĩ rất phản cảm với thái độ đó nên lên tiếng: "Không có bằng chứng thì cứ nói lung tung, bọn tại hạ cũng có thể nói chưa biết chừng mạnh hơn y, nhưng một mình san bằng một siêu cấp tông môn là y chứ không phải ai khác."
"Thế nào, các ngươi định trào phúng ta hả?" Huệ Tấn nhìn hai tu sĩ cười lạnh, "Phế vật muốn nói gì cũng nên xem lại mình đã."

Bình luận





Chi tiết truyện