chương 705/ 1287

Hai người mà định đánh vào Ma văn hung mạch có hơn nghìn tu sĩ Thiên Kiếm tông, năm Kim đơn đại tu sĩ trấn thủ, trong đó có thái thượng trưởng lão với kinh thiên pháp bảo, mấy đạo cấm chế lợi hại.
Đối với Mã Không Quần và Mạnh Dư đương nhiên khó tưởng tượng nổi.
"Tại hạ có một hảo hữu tên Lý Dục..." Thấy Ngụy Tác kiên định, Mạnh Dư nghiến răng, nói luôn. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Các hạ bảo mỗ cứu y?" Ngụy Tác hiểu ý, nhìn Mạnh Dư gật đầu, "Mỗ không dám chắc cứu được nhưng nếu các hạ cùng vào thì mỗ sẽ cố gắng cứu mọi tu sĩ bị Thiên Kiếm tông bức bách."
"Được, cùng vào!" Mạnh Dư dâng tràn máu nóng, gật đầu.
"Ngươi có thể nghênh ngang đuổi ra thì chắc hiểu được cách vào trong an toàn theo đường sông. Dẫn bọn mỗ vào Ma văn hung mạch thì mỗ chừa cho sinh lộ." Địa mẫu cổ kinh chi lại rằng năm trăm dặm quanh Ma văn hung mạch là Hoang cổ cấm khu, cực kỳ hung hiểm, Ma văn hung mạch này một nghìn năm trăm dặm, cộng cả đại hung chi địa lại chừng hai nghìn dặm, ở chỗ thế này Ngụy Tác không dám ơ hờ, nhìn Mạnh Dư gật đầu, đoạn bảo Mã Không Quần.
"Tại hạ đưa các vị vào!" Mã Không Quần liên tục đáp ứng. Đối với y thì đúng là việc đáng mong chờ, y không tin Ngụy Tác đối phó được tất cả tu sĩ Thiên Kiếm tông trong Ma văn hung mạch, đưa bọn gã vào mới có đường sống.
Ngụy Tác không nói gì, thần thức quét khắp nạp bảo nang của hai chân truyền đệ tử Thiên Kiếm tông.
Hai chân truyền đệ tử Thiên Kiếm tông không có gì nhiều trong nạp bảo nang, chỉ vài món pháp bảo chưa đạt cả đạo giai, một chút linh thạch và đơn dược. Không có gì đặc biệt.
Ngụy Tác lại vung tay, tế xuất một món hồng sắc tinh kim phi độn pháp bảo hình con cá do Mã Không Quần điều khiển ban nãy, đồng thời khôi phục hoạt động tứ chi cho y, chỉ là vẫn dùng một môn chân nguyên cấm cố chi pháp lấy được ở Đông Hoang tông phong bế chân nguyên của y.
"Tiểu tử, đừng sơ ý, có nên dùng Thủy chúc yêu yêu đơn, không ổn là tế xuất Trấn thiên pháp tướng, mấy vạn năm ta chưa gặp đại hung, không muốn cùng ngươi chết ở chốn này, tu sĩ siêu cấp tông môn chưa biết chừng còn có con bài tẩy nào đó, nên hỏi kỹ đi." Ngụy Tác bắt đầu đi theo chỉ dẫn của Mã Không Quần thì lục bào lão đầu bảo.
"Thiên Kiếm tông tại Ma văn hung mạch còn có thủ đoạn đặc biệt gì khả dĩ uy hiếp đại tu sĩ không?" Ngụy Tác nghe theo lục bào lão đầu kiến nghị, vừa điều khiển phi độn pháp bảo vừa hỏi.
"Bọn tại hạ bình thường chỉ phụ trách trông coi các tu sĩ, một vài bố trí của tông môn thì còn biết chứ cụ thể thì không, chỉ có vài trưởng lão và thái thượng trưởng lão mới nắm được." Mã Không Quần thấy sinh cơ, không dám chọc giận Ngụy Tác, đáp nhanh.
"Tiểu tử, có nên vào trong đó tìm cơ hội chế trụ một Kim đơn tu sĩ của Thiên Kiếm tông rồi tính." Lục bào lão đầu nói trong tai gã.
Mắt Ngụy Tác ánh lên mấy lần, không nói gì.
Thấy gã như thế, lục bào lão đầu không nhiều lời, biết gã dã có tính toán.
"Cái gì kia?" Đi theo chỉ dẫn của Mã Không Quần được trăm dặm, lục bào lão đầu lại kinh hô.
Thinh không phía trước có vô số hắc ảnh cỡ bàn tay, như sinh vật nào đó thập phần cổ quái, tựa hồ trước khi huyết quang như nước triều tràn tới thì có không ít hắc ảnh này.
"Đấy chỉ là nguyên khí kỳ dị trong Ma văn hung mạch hình thành hắc ảnh vào ban đêm, cứ yên tâmđi qua." Mã Không Quần thấy Ngụy Tác đổi sắc thì chủ động giải thích.
"Chỉ là hư ảnh trong Ma văn hung mạch phát ra khí tức quỷ dị?" Ngụy Tác điều khiển phi độn pháp bảo lướt tới, hắc ảnh trông như tàn tro cỡ lông ngỗng, không phải thực chất.
"Tầng không trung tâm Ma văn hung mạch vào bam đêm thường có hắc ảnh này, nếu trong khe nứt nào mà địa hỏa bốc lên, mang theo nhiều khói bụi thì ngưng kết thành từng vạt lớn." Mạnh Dư bổ sung.
Đi trong hắc ảnh ngút trời như đi trong mưa tuyết đen ngòm, thoáng sau phía trước tựa hồ xuất hiện thủy vực, tinh quang điểm điểm, Mã Không chỉ vào phía trái, "Đừng vào đó, vòng qua bên trái."
"Có gì cổ quái nhỉ?" Lục bào lão đầu kêu lên.
Chỗ trông như thủy vực này có điểm điểm quang hoa nhàn nhạt, từ xa nhìn lại như sao trời rọi xuống nước, cực giống đom đóm dưới đất.
"Quỷ huỳnh địa mạo!" Ngụy Tác máy động.
Địa Mẫu cổ kinh có bảo địa mạo này là Quỷ huỳnh địa mạo, ban này không thấy gì dị thường, ban đêm thì dù đào đất lên cũng không thấy nguồn gốc phát ra điểm điểm quang hoa, mới vào cũng không có gì khác lạ nhưng lâu dần thì thần thức tu sĩ cỡ nào cũng lạc đường.
"Đi vào trong đó một chốc là sẽ lạc phương hướng, cứ đi quanh quẩn." Quả nhiên, Mã Không Quần giải thích không khác gì trong Địa Mẫu cổ kinh.
"Càng gần trung tâm Ma văn hung mạch thì thần thức càng bị ảnh hưởng?" Ngụy Tác đột nhiên hỏi. Gã cũng nhận ra càng đi thị tuyến tựa hồ càng mờ, thần thức càng lúc càng như đi trong nước.
"Đúng." Mã Không Quần gật đầu, "Trong khu vực trung tâm, thần thức chỉ bằng nửa bình thường. Cả thị tuyến cũng bị huyết quang và khí tức cổ quái ảnh hưởng, ngoài mấy chục dặm là không nhìn rõ."
"Viễn cổ quỷ phong! Cẩn thận, đừng chạm vào hắc khí!" Cùng lúc, đột nhiên Mạnh Dư và Mã Không Quần đều kinh hãi kêu to, trong sơn cốc trọc lóc phía trước thổi ra hắc sắc cuồng phong.
"À!" Ngụy Tác cũng cảm giác được trong sơn cốc có hắc sắc cuồng phong, khí tức thập phần cổ quái, thần thức chạm vào là như đang ở trong một hắc động, không thể vươn ra.
"Viễn cổ quỷ phong là cái gì?" Ngụy Tác không dám sơ ý, lùi lại, đợi khi hắc phong ngừng thổi từ sơn cốc thì mới đi tiếp.
Mã Không Quần rùng mình đáp nhanh: "Hoàng Phủ lão tổ nói trong hắc phong có lệ khí mấy vạn năm tích tụ, điển tịch cơ hồ không ghi lại, viễn cổ quỷ phong là tên do bọn tại hạ đặt, có thể trọng thương thần thức tu sĩ, dù là tu sĩ Phân niệm cảnh bị dính vào thì cũng biến thành si ngốc."
"Trực tiếp tổn thương thần thức?" Ngụy Tác và lục bào lão đầu đều cả kinh, Địa Mẫu cổ kinh không ghi lại điều này.
"Ma văn hung mạch thỉnh thoảng lại xuất hiện hắc phong, từng có mấy chục danh đạo hữu bị hút vào, rồi đều phát điên, cả linh dược ôn dưỡng thần thức cũng vô dụng, khóc cười suốt mấy ngày rồi chết." Mạnh Dư nhợt nhạt mặt mày bổ sung.
"Đúng là tà môn, viễn cổ quỷ phong trước ki chỉ có một vạt, hôm nay lại thổi nhiều thế... Lẽ nào vì thượng cổ sinh vật?" Mã Không Quần không nén được, buột miệng.
"Thế nào, viễn cổ quỷ phong bình thường không nhiều thế này hả?" Ngụy Tác nhíu mày.
"Không nhiều thế, vốn trong sơn cốc chỉ có hơn một trăm trượng có quỷ phong." Mã Không Quần lắc đầu, nhìn xuống sơn cốc, thập phần khẩn trương.
"Có người..." Lý Tả Ý đột nhiên kéo áo Ngụy Tác.
"Có người... sao lại có người được!" Mã Không Quần và Mạnh Dư cứng người hãi hùng.
Ngụy Tác cưỡi phi độn pháp bảo lướt đi, Mã Không Quần và Mạnh Dư thấy trong sơn cốc có viễn cổ quỷ phong sừng sững hai thân ảnh.
"Là thi thể tu sĩ, không phải tu sĩ vừa chết." Ngụy Tác vẫn lướt đi, Lý Tả Ý lên tiếng thì cảm giác được hai thân ảnh loáng lên bất động, không có huyết nhục, chắc là hai bộ xương tu sĩ.
"Trời đất! Viễn cổ lân thi! Chúng ta lại gặp bất tường chi vật!" Mã Không Quần nhợt nhạt kêu lên, lông mày cũng dựng ngược.
Hai bộ xương bốc cháy, khói màu xanh trắng cuồn cuộn, lân quang lấp lánh, trong hỏa quang càng nhìn rõ là hai bộ xương nhưng màu xám đen, có một lớp như dầu, cháy một lúc mới tắt.
"Lại là thứ quỷ quái!" Lục bào lão đầu cũng phải kêu lên.
"Viễn cổ lân thi là cái gì?" Ngụy Tác hỏi.
"Vật này cực kỳ bất tường, không biết khi nào sẽ từ khe nứt trồi ra. Có lúc lại xuất hiện trong khoáng mạch, không ai biết vì sao có những bộ xương cổ quái cỡ này nhưng đều từ rất rất lâu đời, tu sĩ nhìn thấy đều chết." Mã Không Quần cơ hồ bật khóc, trông còn khó coi hơn lúc bị Ngụy Tác chế trụ.
"Trong Ma văn hung mạch có không ít tham mạch tu sĩ thấy thứ này rồi đều chết." Mạnh Dư đáp.
"Tiểu tử, có nên tránh đi không." Lục bào lão đầu nói trong tai gã.
Ngụy Tác hít sâu một hơi, vẫn đi tiếp.
Ma văn hung mạch quá quỷ dị, nếu hôm nay vì những thứ không biết mà lui bước, ngày sau cũng vị tất dám vào.
Thấy gã đã quyết, lục bào lão đầu ấm ức đoạn không nói thêm, liên quan đến tính mạng nên Mã Không Quần mặt cắt không còn hột màu càng chỉ dẫn cẩn thận, không hề gặp việc gì đặc biệt quỷ dị.
"Đây là Ma văn hung mạch!"
Nửa canh giờ qua đi, bọn Ngụy Tác an nhiên đến Ma văn hung mạch, từ trên không ở vòng ngoài nhìn vào, tuy không thấy cảnh tượng cụ thể nhưng mười mấy khe nứt đỏ máu lại kinh rợn cực độ, mặt đất xám đen như Hoang cổ yêu thú, còn những khe nứt là vết thương bị cào nát.
"Vết thương" như có máu chảy, các loại sát khí cuồn cuộn, cạnh nhiều khe nứt có sững sững nhiều đài cao lấp lánh các loại quang hoa, hỏa diễm, trong huyết quang bao trùm thiên địa thì là cảnh tượng khó tưởng tượng nổi!
Tu sĩ nào đối diện cảnh tượng này cũng run lên!

Bình luận





Chi tiết truyện