chương 802/ 1287

"Có ngần ấy tông chủ, tiên bảo động lòng người, tiên khí đích xác khiến người ta điên cuồng... Phu quân, ngần ấy tông chủ bị giết, không biết sẽ sóng gió thế nào."
Âm Lệ Hoa hít sâu trấn tĩnh tâm thần.
Ngụy Tác liên tục thi triển Động Hư bộ pháp, đi hơn hai vạn dặm, đáp xuống một hoang sơn vô danh, lách vào khe núi đoạn lấy hết thi thể tu sĩ ra.
Có mười ba tu sĩ đến giết gã, trừ tu sĩ ẩn thân trong bạch sắc họa phảng tự nổ kim đơn, hủy thi diệt tích thì mười hai thi thể lọt hết vào tay gã.
Trừ tu sĩ tự nổ kim đơn thì mười hai còn lại có sáu người chưa nhận ra thân phận, là một tu sĩ đứng trong hoàng quang thi triển lôi quang đại ấn, một tu sĩ đứng trong lam sắc hà quang phát ra tinh thần nguyên khí ngưng tụ thành ngân sắc quang trụ, một thanh bào tu sĩ mặc pháp y ngăn ngừa thần thức tra xét, một hoàng bào tu sĩ bị Phệ tâm trùng hạ sát, một ngân sam tu sĩ bị Tuyệt diệt kim đơn lấy mạng và tu sĩ trẻ tuổi đứng trong ngũ sắc vân hà.
Giả trang của các tu sĩ mất đi thì Âm Lệ Hoa cực kỳ chấn kinh.
Trong sáu người có hai tông chủ!
Tu sĩ đứng trong lam sắc hà quang phát ra ngân sắc quang trụ, định hao hết thọ nguyên của Ngụy Tác lại là Vạn Tinh tông tông chủ!
Tông môn này hiện tại chỉ ngang với Hải Tiên tông, nhưng ba nghìn năm truyền thừa, lịch sử từng huy hoàng, có hai thần huyền đại năng.
Còn cả ngân sam tu sĩ bị Tuyệt diệt kim đơn nổ chưa chết, lại bị Phệ tâm trùng đánh lén, chùi hóa trang đi thì mặt mũi khá yêu dã, da trắng như nữ tu, là Tiểu Ngọc Thanh động thiên tông chủ.
Vạn Tinh tông tông chủ, Tiểu Ngọc Thanh động thiên tông chủ, cộng thêm Tự Nhiên tông tông chủ, Cửu Lê giáo tông chủ, Linh Xà tông tông chủ, Bắc Ngục tông tông chủ, có sáu tông chủ bị Ngụy Tác giết!
Trừ các tông chủ và tu sĩ trẻ tuổi tự nổ kim đơn thì còn lại đều có lai lịch.
Người đứng trong hoàng quang thi triển lôi quang đại ấn là chân truyền đại đệ tử Ngũ Lôi tông.
Thanh bào tu sĩ là Ngũ Lôi tông khách khanh trưởng lão.
Hoàng bào tu sĩ bị Phệ tâm trùng đánh lén là thái thượng trưởng lão Bắc Ngục tông.
Cộng thêm lão bất tử Đông Tú sơn, lão bất tử Xích Lôi tông... Tin về trận chiến này mà đồn ra khẳng định kinh thiên động địa, chấn động cả Vân Linh đại lục. Liên quan đến ngần ấy tông môn, so với khi Ngụy Tác giết Lâm Thái Hư và mấy lão quái Huyền Phong môn thì chấn động còn hơn.
"Chúng đều tự rước lấy, giết cũng phí! Đằng nào có bảo vật thì cơ hồ ai cũng muốn giết ta để đoạt bảo. Chỉ cần đại tông môn có thần huyền đại năng không đến thì không sợ gì!" Ngụy Tác cười lạnh.
Cây cao, gió cả, tu sĩ vượt trội tất trời cũng không dung, gã không ngại chống lại cả cõi đời nhưng nếu các tông môn tu sĩ liên miên đổ tới thì gã đành giết cho họ sợ, không dám tới nữa.
Thần huyền đại năng có thể chấn nhiếp tứ phương vì có tuyệt đối vũ lực, tuyệt đối thần thông.
"Chát"
Cười lạnh đoạn Ngụy Tác chụp nạp bảo nang của Tự Nhiên tông tông chủ.
"Giao dịch với ta chưa biết chừng còn có lợi, giờ thì cho không ta." Một viên lam sắc yêu đơn cỡ trứng ngỗng được gã lấy ra, thủy khí liễu nhiễu, ánh sáng lấp lánh. Là Băng cốt thủy mẫu yêu đơn, thất cấp trung giai thủy hệ yêu đơn mà gã chủ động muốn đổi với Tự Nhiên tông tông chủ.
"Đây là Bích ngọc hương chi, linh dược đề thăng thọ nguyên này mà đại hội thượng không giao dịch... Hiện tại coi như cho không ta."
"Còn cả Thiên vũ thần huyết mang..."
Ngụy Tác nhanh chóng lục lọi, Âm Lệ Hoa lấy nạp bảo nang của sĩ trẻ tuổi thân phận bất minh đứng trong ngũ sắc vân hà ra. "Phu quân, y rất có thể là chân truyền đệ tử của Thần Vũ động thiên." Đột nhiên, Âm Lệ Hoa kinh hô.
Nạp bảo nang của tu sĩ trẻ tuổi này trung cơ hồ trống trơn nhưng Âm Lệ Hoa lấy kim đơn của y xong thì hà quang ngưng thành một quang phù rất đặc biệt như vì sao.
Kim đơn rất giống với Thần vũ kim tinh công của Thần Vũ động thiên tu thành. Thần Vũ động thiên cũng là tông môn tương đương với Quảng Pháp thiên cung, Tử Dương cung.
Tông môn này không thuộc về phe Công Đức tông, cũng thuộc về Đại Hóa minh, lần này không tham gia Đại Hóa minh hội, không ngờ lại có tu sĩ xuất hiện tại đây.
"Chỉ có thế thôi hả!" Lục bào lão đầu bực bội kêu lên.
Các đỉnh cấp nhân vật như Tự Nhiên tông tông chủ lúc đến đã sử dụng mấy bí bảo, tự cho rằng vạn vô nhất thất, tất giết được Ngụy Tác, nhưng hành sự vẫn thập phần cẩn thận, chuẩn bị vạn nhất bị Ngụy Tác đào thoát, vì lúc trước gã thể hiện thần thông nhìn thấu nạp bảo nang nên không ai mang theo thứ gì là tiêu chí, ngay cả pháp bảo thuận tay cũng không mang theo.
Ngụy Tác quét sạch nạp bảo nang của mọi tu sĩ, hữu dụng chỉ có một viên thất cấp trung giai thủy hệ yêu đơn, một nhánh Bích ngọc hương chi khả dĩ đề thăng hai mươi năm thọ nguyên, một viên Thiên vũ thần huyết mang uy lực gần đạt tiên khí, Sấm linh thánh quả có thể nhanh chóng trị liệu thần thức tổn thương.
"Vật này ít nhất đủ hco ta trồng được thần căn Nguyên thủy thần mộc."
Đối với những tu sĩ thân phận cực kỳ tôn quý này, Ngụy Tác không hề thất vọng với những gì thu được, thu Bích ngọc hương chi thơm nức lại.
Chỉ một viên thất cấp trung giai thủy hệ yêu đơn, đối với gã đang bằng mọi tổn hao. Gã biết không phải mọi tu sĩ truy sát mình đều là tu sĩ tại Vân Linh đại lục như bọn Tự Nhiên tông tông chủ. Như toán của Thiên La chân nhân cùng cha của Tống Vật Ngữ bị gã giết cùng Lâm Thái Hư đều từ Thiên Huyền đại lục đến, tất cả bảo vật đều mang theo. Chúng lại ngăn cản gã giao dịch ở Hóa Thiên giáo đại hội, những thứ đó cũng mang theo.
Toán này truy sát tới tất mang theo nhiều đồ tốt, chưa biết chừng chỉ ngần đó đủ cho gã khôi phục thọ nguyên. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Cương nha muội, tạm thời không có tu sĩ bám theo. Chi bằng ngươi làm mẫu trồng thần căn Nguyên thủy thần mộc." Bọn Ngụy Tác đang ở sâu mấy dặm dưới lòng đất, thần thức của gã quét khắp, thấy không còn vật sống, nhưng để an toàn thì gã kích phát Bất diệt tịnh bình để đứng vào, triệt để kích phát uy năng Hắc đồng, chung quanh tối om.
"Hừ." Linh Lung Thiên liếc Ngụy Tác, không nói gì, vạch ngón tay qua sau gáy.
Một cọng rễ xanh được nó lấy ra từ tay áo không đáy.
Nguyên thủy thần mộc là thứ Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, lục bào lão đầu chưa từng thấy nên đều xem kỹ. Cọng rễ chỉ cỡ ngón tay, trông như cọng nhân sâm nhưng xanh biếc, bên trong có vô số đường nh vô số thần văn nối lại.
Linh Lung Thiên không hề dừng tay, cho rễ cây vào vết thương, thanh quang lóe lên, như bản mệnh pháp bảo chui vào kim đơn.
Linh Lung Thiên tỏ rõ thần sắc thống khổ, tử sắc quang mang lóe lên liên tục, khí tức nhanh chóng suy nhược.
Chừng sau một tuần hương, gáy Linh Lung Thiên lóe lên thanh quang, vết thương lành lại, thân thể hơi run lên, sắc mặt nhợt đi, như lúc ở Bắc Mang di tích cố xuyên qua cấm chế chỗ đại năng dưỡng thương.
"Được rồi?" Ngụy Tác hỏi, "Thế nào, tiêu hao gần hai mươi năm thọ nguyên hả?"
"Kệ ngươi, không chết được đâu..." Linh Lung Thiên hữu khí vô lực, điều tức một lúc thì lấy ra một mảnh tinh kim ăn đoạn vung tay, một đoạn rễ thần mộc được ném cho Ngụy Tác.
Ngụy Tác hít sâu một hơi, thi triển Thủy hoàng phệ nhật quyết, luyện hóa Bích ngọc thanh chi đoạn trồng thần căn.
"Được rồi, khá giống."
Chừng một tuần hương sau, Ngụy Tác thu Bất diệt tịnh bình.
Thần căn hấp nạp nguyên khí khiến thọ nguyên của gã tổn hao hai mươi ba, hai mươi bốn năm, khiến gã còn già hơn.
"Nhiều đại tu sĩ đã kịch chiến ở đây, bị y giết rồi..." Chỗ Ngụy Tác và bọn Tự Nhiên tông tông chủ giao chiến lại có mấy toán tu sĩ đến tra xét rồi đi ngay.
"Âm tông chủ... Ngụy tiền bối..." Trên tầng không hoang nguyên cách thành trì ước bốn nghìn dặm, mấy tu sĩ "vô tình" chạm mặt bọn Ngụy Tác, Âm Lệ Hoa, là tu sĩ của hai tông môn tham gia Đại Hóa minh nên rất cung kính chào hỏi.
"Ngụy Tác đã già hơn, thọ nguyên còn lại không bao nhiêu..." Rất nhanh, mấy đại tu sĩ tụ tập lại nhận được tin này.
"Ngụy Tác sắp hết thọ nguyên... Trường đại chiến đó tạo cho y tổn hao không nhỏ..."
Trong hoang nguyên, bọn Ngụy Tác đi qua chưa lâu, một hoàng bào tu sĩ che mặt, đột nhiên từ xa lao tới, hút hoàng thạch lên xem, lớp vỏ vỡ tung, bên trong là một mảnh nhũ hoàng sắc tinh thạch, một đạo chân nguyên được dồn vào thì hình ảnh bọn Ngụy Tác đi qua hiện rõ. Ngụy Tác cực kỳ già nua, nhục thân như huyền giai pháp bảo cũng còng xuống.

Bình luận





Chi tiết truyện