chương 626/ 1287

"Oành!"
Một con yêu thú hình giao long dài hơn năm trượng, vảy như cái bát, đầu có hai cái sừng như huyết hồng san hô, bị quang hoa đánh nát.
Ngũ sắc hà quang từ chỗ yêu thú này bị giết bắn lên, đàn yêu thú màu đỏ mọc cánh ở phía sau tràn tới, phun hồng sắc quang diễm vào.
"Oành!"
Một con tinh kim cự ngạc hắc quang liễu nhiễu từ trong ngũ sắc hà quang trung xông ra, hất mấy chục con yêu thú văng đi máu thịt bầy nhầy.
"Chát chát chát chát!"
Nhiều hỏa hồng sắc tiểu viên hầu mọc cánh phát ra hồng quang xung kích lên hắc sắc tinh kim cự ngạc, tạo thàn tiếng nổ vang.
"Xoạt!"
Cùng lúc, hoàng sắc quang trụ cỡ thùng nước đột nhiên giáng xuống hắc sắc tinh kim cự ngạc.
Hoàng sắc quang trụ là một con chim ưng dài hơn hai trượng, ngoại hình trừ hơi to thì không còn gì đặc biệt, nhưng yêu khí cực mạnh, hơn xa đàn hỏa hồng sắc tiểu thú.
Giờ mà có tu sĩ từ trên cao nhìn xuống, khẳng định sẽ nhợt nhạt mặt mày vì kinh hãi.
Quanh ngũ sắc hà quang, nơi nào nhìn đến được, dù trên trời hay dưới đất đều là yêu thú dày đặc. Chủng loại cũng thập phần kinh nhân, trong có mười mấy dặm mà có tới mười mấy loại.
"Phù!"
Hoàng sắc quang trụ do hoàng sắc cự ưng yêu khí dao động thập phần kịch liệt phát ra chưa xung kích đến hắc sắc tinh kim cự ngạc thì trong ngũ sắc hà quang đột nhiên bắn ra kim sắc tinh quang quang trụ, ngăn đỡ hoàng sắc quang trụ. Cơ hồ đồng thời, hoàng sắc cự ưng vốn cô ngạo tỏ vẻ kinh hãi, thanh sắc hỏa diễm đột ngột ngưng tụ lại, biến thành một bức tranh chụp lên nó.
Hoàng sắc cự ưng không còn sức chống cự, bị thiêu sạch sẽ, còn bức tranh xanh biếc có thêm hình con chim ưng.
Trong ngũ sắc hà quang là kim sắc linh quang quang tráo.
Trong kim sắc linh quang quang tráo, Ngụy Tác đã tế xuất tam túc hoàng ngọc đại đỉnh, cả toán đứng trong đó, thần sắc chấn kinh càng lúc càng nồng.
Từ lúc gặp mấy tu sĩ Thiên Đông thành Đông Uyển thương hào đến đây, bọn Ngụy Tác đã đi được hơn hai trăm dặm. Nhưng quy mô thú triều lần này hơn cả chúng nhân tưởng tượng, hơn hai trăm dặm rồi mà vẫn còn yêu thú tràn tới, không hiểu nổi lần này thú triều cụ thể đạt mức nào.
Ngụy Tác không chỉ thả hai Hắc minh cốt quân cùng Dương chi điểu, thanh loan, Phệ tâm trùng, ngay cả pháp bảo lợi hại đều được lấy ra.
Như hắc sắc tinh kim cự ngạc đạt uy năng huyền giai do Kỳ Long Sơn điều khiển.
Vù!
Hoàng sắc cự ưng bị Dương chi điểu hạ sát, Cơ Nhã vung tay, một đạo ám kim sắc kiếm khí cắt hơn hai mươi hồng sắc tiểu viên hầu có cánh làm đôi.
"Ngụy Tác, không xong, số lượng yêu thú quá nhiều." Cơ Nhã ngoái lại bảo Ngụy Tác.
Từ tam túc hoàng ngọc đại đỉnh nhìn ra chỉ toàn thấy yêu thú dày đặc và yêu khí ngút trời.
"Mau nhìn kìa! Hàn ngọc hung giao!" Ngụy Tác nhướng mày, định nói gì đó thì Thủy Linh Nhi đột nhiên thanh kinh hô.
"Bát cấp đê giai yêu thú Hàn ngọc hung giao!"
Nhìn theo Thủy Linh Nhi, cả toán thấy thinh không xuất hiện bạch quang, là một con giao long cỡ tám trượng, vảy đều như bàn tay, trông không khác gì bạch sắc hàn ngọc, đầu nó không có long giác, chỉ mấy u thịt nhô lên, dáng vẻ cũng khác giao long thông thường, bốn cái răng nhọn thò ra như hung thần ác sát.
"Chúng ta giết Hàn ngọc hung giao rồi lui về phía Thiên khung, các vị thấy sao?" Thấy yêu thú này, Ngụy Tác mục quang lóe lên, hỏi bọn Kỳ Long Sơn.
Vốn Cơ Nhã lên tiếng, Ngụy Tác định đổi chủ ý, lùi về phía Thiên khung.
Quy mô thú triều quá kinh nhân, cách Bắc Linh thành chỉ hơn nghìn dặm nhưng chỗ nào cũng là yêu thú.
Càng lâu càng xuất hiện nhiều chủng loại yêu thú, cao giai yêu thú cũng càng lúc càng nhiều. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hoàng sắc cự ưng ban nãy là lục cấp cao giai Dao quang ưng.
Hiện tại bọn Ngụy Tác phòng thủ và giết yêu thú tuy dễ dàng nhưng trừ Lý Tả Ý chưa xuất thủ thì còn lại đã dốc toàn lực.
Bát cấp đê giai yêu thú, đối với Ngụy Tác cũng rất có giá trị, không chỉ dùng để nuôi dưỡng Phệ tâm trùng mà nhiều bộ phận có thể đem luyện chế cao giai pháp bảo. Có vẻ không cần Lý Tả Ý xuất thủ, đối phó yêu thú này cũng không thành vấn đề, Ngụy Tác định săn bát cấp yêu thú này đã rồi lui về Thiên khung.
"Được!... Phệ linh thú!" Kỳ Long Sơn đáp gọn nhưng rồi chợt biến hẳn sắc mặt, kêu lên danh xưng của yêu thú này.
"Phệ linh thú!"
Ngụy Tác rùng mình nhìn về phía Kỳ Long Sơn nhìn, sắc mặt gã cực kỳ khó coi.
Ở một góc thinh không không hiểu từ bao giờ có thêm lục sắc vụ khí quỷ dị.
"Nhiều quá! Xuất hiện ngần này Phệ linh thú! Ngụy Tác, chúng ta rút đi, không thì sẽ nguy hiểm!" Thủy Linh Nhi cũng nhợt nhạt mặt mày bảo gã.
"Phệ linh thú! Là Phệ linh thú?" Nam Cung Vũ Tinh cùng Cơ Nhã nín thở.
"Phệ linh thú là yêu thú cấp nào?" Hàn Vi Vi thấy yêu thú trong lục sắc vụ khí quỷ dị thì hỏi.
Lục sắc vụ khí tuy cùng Hàn ngọc hung giao áp sát nhưng lục sắc vụ khí tỷ xa hơn một chút nên chỉ thấy yêu thú bên trong có vẻ là cá sấu nhưng đứng thẳng, đầu chiếm gần nửa thân thể, tạo cảm giác cực kỳ hung ác.
"Linh nhi, điều khiển phi độn pháp bảo này." Hàn Vi Vi hỏi, Ngụy Tác dặn Thủy Linh Nhi, nàng lập tức điều khiển tam túc hoàng ngọc đại đỉnh lui về phía Thiên khung.
Phi độn pháp bảo này vốn do Ngụy Tác điều khiển nhưng vì hiện tại chân nguyên tu vi của gã không đủ nên không phát huy được, mà Thủy Linh Nhi không dám thi triển thuật pháp của Huyền Phong môn nên để nàng điều khiển phi độn pháp bảo.
"Phệ linh thú là thượng cổ hung thú cực kỳ hiếm có, phẩm cấp chỉ thất cấp đê giai." Tam túc hoàng ngọc đại đỉnh bắn về phía Thiên khung, Kỳ Long Sơn với giải thích Hàn Vi Vi: "Vốn ở thời thượng cổ, yêu thú này không khiến tu đạo giới chú ý, nhưng sau này xảy ra một việc, một con Phệ linh thú cấp giết!"
"Mấy Kim đơn tu sĩ mà bị một Phệ linh thú hạ sát?" Hàn Vi Vi biến sắc nhìn yêu thú hung hãn trong màu xanh quỷ dị lục, trong màn sương có vẻ phải đến mấy chục con.
"Đúng thế, trừ mấy Kim đơn tu sĩ ra thì những tu sĩ tại trường đến mấy trăm người, không ít đệ tử tinh anh và nội môn đệ tử." Kỳ Long Sơn hít sâu một hơi, nói nhanh với Hàn Vi Vi, "Linh thạch khoáng mạch đó vốn do tông môn đó chưởng quản, luôn có mấy trưởng lão Phân niệm cảnh tứ ngũ trọng và hơn một trăm danh đệ tử tọa trấn, các Kim đơn tu sĩ và đệ tử tinh anh được tin các trưởng lão và hơn trăm đệ tử bị giết nên đến tăng viện. chỉ hữu thất cấp đê giai, nhưng nhục thân tu sĩ và linh thạch, đối với chúng đều là linh dược! Chúng có thể ăn linh thạch để đề thăng tu vi! Chỉ cần có đủ linh thạch thì tốc độ tiến giai của chúng thập phần kinh nhân. Thượng cổ từng có một đại tông môn bắt một con Phệ linh thú thí nghiệm, một viên thượng phẩm linh thạch mà chỉ mấy chục tích tắc là nó tiêu hóa sạch. Sau đó không chỉ yêu nguyên tăng trưởng, thân thể cũng tăng tiến theo."
Hơi ngừng lại, Kỳ Long Sơn bảo Hàn Vi Vi, "Xương chúng mọc ra ngoài bao lấy da như lớp vỏ. Đồn rằng Phệ linh thú trong linh thạch khoáng mạch đồ sát cao giai tu sĩ của cả một tông môn đó đã tiến giai đến cửu cấp đê giai. Nhưng số lượng yêu thú này từ thượng cổ đã rất hiếm."
"Có thể ăn linh thạch để tiến giai? Tiêu hóa một viên thượng phẩm linh thạch chỉ cần mấy chục tích tắc, không phải không kém gì Thủy hoàng phệ nhật quyết hả?" Hàn Vi Vi nghe giải thích thì nhợt nhạt mặt mày, hiểu vì sao Ngụy Tác và Thủy Linh Nhi phản ứng như thế.
Ăn cả tu sĩ và linh thạch... Phệ linh thú tạo cho người ta cảm giác không còn trẻ, Hàn Vi Vi không tin chúng không tìm thấy gì ăn trong nhiều năm, phẩm giai vẫn là thất cấp đê giai.

Bình luận





Chi tiết truyện