chương 652/ 1287

Tuyệt đại đa số tu sĩ thành trì đều dựng theo núi, Ngụy Tác không đoán được đang ở thành trì nào mà chỉ dám khẳng định không phải là Bắc Linh thành.
Huyết nhục Tử diễm cự giáp trùng đã cứng lại nhưng chưa rữa nát, có lẽ chết được hai, ba ngày.
Yêu thú chết quá bốn ngày, huyết nhục sẽ rữa nát.
Gã quét thần thức, Tử diễm cự giáp trùng không có vết thương nào khác, có lẽ vì bị gã khoét một lỗ rồi liên tục di chuyển nên mới sinh cơ đoạn tuyệt.
Tử diễm cự giáp trùng tổn thương không hề nghiêm trọng, ít nhất bảy, tám ngày mới sinh cơ đoạn tuyệt, giờ nó chết được hai hoặc ba ngày thì tức là tổng thể gần mười ngày rồi?
Mười ngày?
Ngụy Tác giật mình với tính toán này.
Gã đã hôn mê mười ngày?
Bất giác gã ngẩn người.
Tiềm long thổ châu quyết chỉ cần mười mấy ngày là thể nội khiếu vị bị phong bế sẽ mở ra, tu vi lại khôi phục. Chỉ hai, ba ngày nữa là gã lại khôi phục tu vi?
Phát hiện này khiến Ngụy Tác ngẩn ra hồi lâu.
Nếu đúng là mười ngày thì Tử diễm cự giáp trùng cứ theo lện gã đi về phía nam suốt ngày đêm, ít nhất cũng được bảy, tám vạn dặm.
Đi về phía nam Bắc Linh thành ba vạn dặm là Thiên Diệu thành, tiếp đó là Thanh La thành, Quan Sơn thành... Có vẻ đã đến Quan Sơn thành.
Quan Sơn thành là thành thứ ba từ Bắc Linh thành đi sâu vào Thiên Huyền đại lục bắc bộ, Thanh La thành ở đằng trước cũng là đại thành, Đại Di tông là tông môn thứ năm ở bắc bộ, có vài Kim đơn tu sĩ, Đại Di pháp ấn là thiên cấp trung giai thuật pháp, uy lực thập phần kinh nhân.
Nếu Quan Sơn thành đã tổn hủy, thì Thiên Diệu thành và Thanh La thành cũng không còn!
Chả trách Phệ tâm trùng không hiểu đã đến đâu.
Trước khi hôn mê, gã sai Phệ tâm trùng khống chế Tử diễm cự giáp trùng chạy về phía nam, giờ Tử diễm cự giáp trùng đã chết, gã lại hôn mê lâu, Phệ tâm trùng tạm thời không bị khống chế, khẳng định đi tìm thức ăn.
Không biết bọn Cơ Nhã sao rồi.
Ngụy Tác suy nghĩ hỗn loạn, nhớ đến bọn Cơ Nhã. Khi đó thượng cổ truyền tống pháp trận đã truyền tống xong, họ tới được Vân Linh đại lục rồi. Nhưng chính gã còn không nghĩ mình may mắn sống sót, hiện tại khẳng định cho rằng gã đã chết.
Bất quá dù sao, an nguy của họ tạm thời không có vấn đề gì, quan trọng nhất là gã phải giữ được mạng.
Ngụy Tác toàn lực phát thần thức, cảm giác tình hình thật kỹ.
Gã không cảm nhận được trong thành đổ nát này còn tu sĩ nào.
Thành trì này vẫn có yêu thú hoạt động, chỉ là số lượng không như thú triều, nửa tuần hương mà trong vòng nghìn trượng chỉ có năm, sáu yêu thú kinh qua. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mật độ yêu thú này đại khái dày hơn hoang nguyên bên ngoài Thiên khung một chút, Ngụy Tác cảm giác được trong năm, sáu con thì có ba con mới tới, hai con đang đi quanh tìm thức ăn, như thể là định cư lại đây.
Lòng gã lạnh lại.
Không có tu sĩ tồn tại, tức là không biết bao nhiêu vạn dặm quanh đây do yêu thú khống chế, chưa biết chừng hiện tại thú triều đang tiến công tu sĩ thành trì khác.
Khu vực này đã thành lãnh địa của yêu thú, yêu thú lợi hại có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Tuy Phệ tâm trùng đã gần lại, có thể khống chế nó nhưng lúc này có thể Phệ tâm trùng sẽ càng đi xa cũng nên. Với thương thế hiện giờ, dù vài ngày nữa thì khiếu vị bị phong bế mở ra, chân nguyên tu vi khôi phục, nhưng vẫn không thể điều động nhiều chân nguyên. Ít nhất phải năm ngày thì kinh mạch và nội phủ mới lành lại, lúc đó gã lại là Kim đơn tứ trọng đại tu sĩ tu vi kinh nhân, trong mấy ngày này, dù tứ ngũ cấp yêu thú thì gã cũng không đối phó nổi.
Lúc Lâm Thái Hư hất gã khỏi pháp trận, gã ném nô thú đại đựng Dương chi điểu và thanh loan vào, hai nô thú đại cũng được truyền tống cùng bọn Cơ Nhã đến Vân Linh đại lục, Dương chi điểu và thanh loan không lo gì về an nguy.
Lúc đó gã tưởng mình chết chắc nên mới làm thế, nhưng giờ hai Hắc minh cốt quân đã tổn hủy, Dương chi điểu và thanh loan không ở cạnh, cả Phệ tâm trùng cũng ở xa.
Gã không còn chỗ dựa nào đắc lực.
Gã tốn không ít tâm huyết cho Phệ tâm trùng, nếu trong thời gian này nó có gì sơ sảy thì tổn thất thật quá lớn.
Chỉ thế là gã thấy mồm miệng đắng ngắt.
Bất quá gã không thể lựa chọn, đành ở thể nội Tử diễm cự giáp trùng liệu thương.
Hơn nửa ngày sau, Ngụy Tác nhắm mắt trong thể nội Tử diễm cự giáp trùng hơi động đậy, thân thể như có thể hoạt động, đẩy huyết nhục nó ra xa hơn.
Đoạn gã nhắm mắt, toàn lực liệu thương.
Không lâu sau, mắt gã đột nhiên mở ra, ánh lên hàn khí.
Gã nghiến răng, bạch quang lóe lên, nạp bảo thủ trạc xuất hiện bạch sắc ngọc bàn.
Pháp bảo này như hàn băng, toát lên hàn khí, là linh giai hạ phẩm pháp bảo mà Ngụy Tác chưa từng sử dụng, cho vào nạp bảo nang như linh thạch.
Chỉ động dụng chân nguyên kích phát nạp bảo thủ trạc cũng khiến mặt gã nhợt đi, động đến thể nội thương thế.
Lấy ra đoạn gã bất động như chờ đợi.
"Chát!"
"Chát!"
Tử diễm cự giáp trùng đột nhiên chấn động, bên ngoài có tiếng va chạm.
Không lâu sau lại có tiếng xé và tiếng nuốt, tựa hồ có vật gì đang ăn thịt Tử diễm cự giáp trùng.
Sắc mặt Ngụy Tác cực kỳ khó coi.
Không lâu sau, hai mảnh bối giáp Tử diễm cự giáp trùng được hất ra.
Vù!
Ngụy Tác biến sắc, kích phát bạch sắc ngọc bàn.
Bạch sắc hàn khí băng hàn cực độ phun trào.
Hất hai mảnh bối giáp Tử diễm cự giáp trùng lên, là hai con yêu thú ngoại hình như thủy thát, nhưng mình đầy vảy đen, miệng toàn răng nhọn, nước miếng tanh lòm chảy ra.
Thân hình yêu thú tanh nồng này không khác gì tu sĩ, răng còn dính vụn thịt đỏ tươi, tựa hồ ăn bộ phận khác của Tử diễm cự giáp trùng nhưng chưa đã nên lật hai mảnh bối giáp lên ăn nốt, nó không ngờ còn tu sĩ ở dưới.
Không kịp hành động thì hai yêu thú vừa thò nửa người vào Ngụy Tác kích phát bạch sắc hàn khí phun trúng.
Nửa thân thể trên hai con yêu thú đóng thành băng, bị bạch sắc hàn khí thổi vào thì tan vỡ, cả hai bị đòn đột ngột của Ngụy Tác hạ sát.
Đồng thời, thân thể Ngụy Tác run lên, bạch sắc ngọc bàn tắt linh quang, lại một yêu thú cùng loại thò vào, cắn tay Ngụy Tác cầm bạch sắc ngọc bàn rồi như nhai rau, kéo gã khỏi thể nội Tử diễm cự giáp trùng.
"Phù!"
Ngụy Tác bị yêu thú này kéo khỏi Tử diễm cự giáp trùng thì cắm mạnh tay vào cổ họng nó rồi kéo mạnh.
Yêu thú này lồi mắt, co rút người, gã rút tay từ miệng nó ra, tay cầm mấy thứ không rõ là cổ họng hay thực quản, nó phun máu rồi bất động.
Miệng Ngụy Tác rỉ máu, mềm oặt thụp xuống lưng Tử diễm cự giáp trùng, không dám thở mạnh vì sợ thể nội tổn thương nhiều hơn.
Thực hủ thát, tứ cấp trung giai, chuyên ăn thi thể yêu thú.
Ngụy Tác giết ba con yêu thú. Hiện tại thị tuyến chỉ có ba Thực hủ thát, nhưng ánh mắt gã cực kỳ kinh hãi.
Gã đang ở trong một thành trì đã triệt để biến thành phế khư, cơ hồ ngay chính giữa thành.
Cả thành trì không còn nơi nào nguyên lành, toàn là những mảnh vỡ bị các loại thuật pháp phá hoại, trừ những nơi bị thuật pháp xung kích hình thành lỗ thủng thì còn những rãnh sâu hun bút, nhỏ thì như hang rắn, lớn thì cả trượng.
Pháp y rách và xương cốt tu sĩ dày đặc, mặt đất đầy thi thể yêu thú.
Tịch dương lặn xuống trời tây, thành trì chìm trong ánh đỏ như máu.
Quy mô thành trì này ít nhất cũng gấp năm Bắc Linh thành, kiến tạo quanh núi, những chỗ nhìn được đều là bình nguyên trải cát xanh xám.
Quan Sơn thành!
Thành trì này đích xác là Quan Sơn thành!
Chưa từng đến Quan Sơn thành nên không hiểu gì nhưng Ngụy Tác khi xem địa đồ Thiên Huyền đại lục bắc bộ cũng có ấn tượng về bình nguyên này.
Quanh Quan Sơn thành hơn năm nghìn dặm đều là bình nguyên xanh xám một màu như sa mạc.
Gã có ấn tượng sâu vì mấy vạn năm trước, một tu sĩ tại Quan Sơn thành đột phá đến Thần huyền cảnh tam trọng đã thử thuật pháp, hủy cả ngọn núi nghìn trượng thành bụi, hình thành bình nguyên này.
Gã biết ở bình nguyên quanh Quan Sơn thành mọc Thiết thứ mộc. Những gốc trên nghìn năm có thể đem luyện chế pháp khí.
Bình nguyên quanh Quan Sơn thành còn mọc mấy loại cây cối kỳ dị.
Những loại cây này cao mấy trượng, có một loại phát ra bích lục sắc lân quang, hoa như bồ công anh. Một khác nở những đóa hoa tím như cái chậu, tạo cảm giác quỷ dị khôn cùng, một loại nữa có nhiều hồng sắc tương quả cỡ trái dưa mỡ màng.
Không chỉ ở bình nguyên mà ngay cả trong Quan Sơn thành cũng không ít nơi mọc cây cối quỷ dị này!
Khác với tưởng tượng của gã là trong Quan Sơn thành đã thành phế khư này, như một loạn táng cương khổng lồ cực kỳ yên tĩnh, không dày đặc yêu thú.
Khiến gã kinh nghi nhất là cơ hồ mọi yêu thú, trừ một số từ tam cấp trở xuống thì tuyệt đại đa số đã bị lấy yêu đơn những bộ phận có thể luyện chế pháp khí cũng không còn.
Tuyệt đối không dó yêu thú vì chúng dù nuốt yêu đơn và huyết nhục loài khác cũng không mang những thứ như giáp xác, đặc biệt thích hợp cho luyện khí đi.

Bình luận





Chi tiết truyện