chương 422/ 1287

"Chắc ở ngọn núi này." Hai tu sĩ Linh Thú cung đi đầu dừng lại, quan sát Tiểu Dạ sơn chìm trong sương mù.
"À!"
Cùng lúc, bọn Trường Phong chân nhân, Kim Chung thượng nhân đột nhiên quay nhìn Điếu Sa chân nhân.
Điếu Sa chân nhân không hề đổi sắc nhưng tay phải đột nhiên bắn ra lam sắc quang ti vào vạt rừng trước mặt.
Lam sắc quang ti lại quay về tay lão, cuốn theo một con tam sắc tiểu trùng đăc biệt.
"Không phải yêu thú, là tiên cổ do tu sĩ luyện chế." Chỉ nhìn tam sắc tiểu trùng đã chết cứng trên tay Điếu Sa chân nhân, Hàn Vô Nhã nói ngay.
"Phù!"
Tam sắc tiểu trùng hóa thành tro trong tay Điếu Sa chân nhân, lão mặt mũi lạnh tanh gật đầu, "Xem ra đối phương có thủ đoạn đặc biệt, chỉ con trùng nhỏ xíu này đã có uy năng của một món bán linh giai pháp bảo."
"Xem ra y đã phát hiện chúng ta." Kim Chung thượng nhân cười lạnh, phất tay, tế xuất hoàng sắc tinh trụ.
Hoàng sắc tinh trụ cao bằng thân người, lớn cỡ bắp đùi, khắc chín hỏa điểu phù văn, tế xuất xong thì rực lên chín dải sáng vàng sậm như chín vầng thái dương chiếu rọi cả Tiểu Dạ sơn.
"Đi thôi."
Hàn Vô Nhã và Trường Phong chân nhân nhìn nhau, tiếp tục lướt về Tiểu Dạ sơn.
Thoáng sau, bốn Kim đan đại tu sĩ và Hàn Vô Nhã, Bạch Huyền Cơ đã đến tầng không Tiểu Dạ sơn, hơn một trăm năm mươi tu sĩ tản ra như tấm lưới lớn vây kín ngọn núi.
Kiểu này ngay cả một con ruồi bay khỏi Tiểu Dạ sơn cũng bị bắt.
Hai tu sĩ Linh Thú cung gật đầu với Hàn Vô Nhã rồi không nói gì, cưỡi bạch sắc cự hạc bay về. Rõ ràng hai đệ tử Linh Thú cung có ý tằng đã giúp xong rồi, tiếp theo là việc của các ngươi, dáng vẻ cả hai tựa hồ không coi mấy Kim đan tu sĩ này ra gì.
"Hai tiểu bối này nghênh ngang lắm." Thấy dáng vẻ hai tu sĩ Linh Thú cung, Kim Chung thượng nhân không vui hừ lạnh.
"Có Linh Thú cung cung chủ Lệ Nhược Hải làm chỗ dựa đương nhiên có thể vênh vang." Điếu Sa chân nhân nhìn Kim Chung thượng nhân rồi cúi đầu nhìn Tiểu Dạ sơn trong màn sương, "Các vị đạo hữu, Trường Phong chân nhân từng giao thủ với y, tuy tu vi Kim đan nhất trọng nhưng kim đan còn to hơn của tu sĩ Kim đan lưỡng trọng, có một khô lâu thực lực sánh với tu sĩ Kim đan nhất trọng, chắc y có công pháp và luyện khí chi pháp độc đáo, nếu có thể bắt sống thì nên cố gắng để tra hỏi pháp quyết."
Điếu Sa chân nhân nói vậy, Kim Chung thượng nhân và Trường Phong chân nhân đều gật đầu, Hoàng Nha Tử vẫn chỉ lạnh lùng như không.
"Không biết y giở trò huyền hư gì." Lâu trưởng lão cạnh Hàn Vô Nhã phát ra hỏa cầu cỡ bánh xe, ném xuống màn sương.
Hỏa cầu rơi xuống, màn sương lại khép lại ngay.
"Màn sương này đối với Trường Phong chân chắc không thành vấn đề?" Điếu Sa chân nhân liếc xéo Trường Phong chân nhân.
Trường Phong chân nhân gật đầu, không nhiều lời, vung tay lên, linh khí đột nhiên bừng bừng, quanh Tiểu Dạ sơn dấy lên vô số cuồng phong.
"À!"
Cuồng phong thổi tung cả đá tảng nhưng sắc mặt bọn Trường Phong chân nhân khó coi vì htooir vào màn sương thì chỉ thành một thông đạo, sương không hề bị thổi tan.
Một cơn lốc xoáy đường kính trên năm trượng xuất hiện trên tầng không Tiểu Dạ sơn.
Nhưng mặc cho thanh sắc long quyển phong lồng lộn, màn sương vẫn không tan, vẫn vây kín Tiểu Dạ sơn.
Thanh sắc long quyển phong lại trầm xuống, đột nhiên một đạo hắc sắc quang trụ lướt qua, đánh tan cơn lốc.
"Hắc sắc quang trụ là do khô lâu pháp bảo phát ra." Trường Phong chân nhân biến sắc, nói với bọn Điếu Sa chân nhân, "Chắc y ở trong Tiểu Dạ sơn."
"Lão đầu, Định vụ pháp trận quả nhiên hữu dụng, may mà nghe theo ngươi, bố trí thêm một đạo cấm chế, không thì hơi sương đã bị thổi tan hết." Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi đứng ở cửa động phủ, nhìn lên không như xem kịch. Hắc minh cốt quân đứng trong sơn cốc như thần giữ cửa. Lục bào lão đầu không hiện thân mà như bình thường, truyền âm vào tai Ngụy Tác.
"Ngụy Tác, có đến bốn Kim đan kỳ đại tu sĩ." Cơ Nhã đã thu hết Tam sắc phi tàm về lượn vòng sau lưng, tỏ vẻ lo lắng.
"Đừng vội, chúng chỉ biết chúng ta có một viên Tuyệt diệt kim đan, chứ không biết ta đã dùng kim đan của Lý Thiệu Hoa luyện thành Tuyệt diệt kim đan, hơn nữa còn Thực huyết pháp đao." Ngụy Tác không lo lắng mà cười hắc hắc, "Ở chỗ khác, chưa biết chừng chúng ta phải tìm cách trốn chạy, nhưng đây là địa bàn của chúng ta, chỉ thế cũng đủ đấu với hai, ba Kim đan tu sĩ, hà huống còn Hắc minh cốt quân và ta."
"Còn Tiểu Ngân của ta." Hàn Vi Vi hùng hồn bổ sung, vỗ vỗ Hỗn nguyên ngân oa ngoan ngoãn đứng cạnh.
"..." Nàng ta nói vậy, lại nhìn sang "Tiểu Ngân", Ngụy Tác vốn đại địch trước mặt cũng cười nói như không cũng thấy muốn khóc mà không có nước mắt.
Hiện tại Hỗn nguyên ngân oa đã lớn bằng tiểu nữ hài ba tuổi, uy năng ngân quang quang trụ và ngân sắc hà quang phát ra tuy kém hơn tu sĩ Kim đan kỳ một chút nhưng đối phó tu sĩ Phân niệm cảnh ngũ trọng không có vấn đề gì.
Bát cấp yêu thú có uy nghiêm của bát cấp yêu thú. Hàn Vi Vi cho rằng Hỗn nguyên ngân oa quá giống nữ tu nên không thể để trần mà tìm một tấm tiểu pháp y mặc vào.
Mặc pháp y cũng được, Hàn Vi Vi còn bảo mặt Hỗn nguyên ngân oa lấp lánh ngân quang, không dễ coi nên bôi phấn trắng toát vào, còn tết mớ tóc màu bạc thành hai bím.
Thành thử Hỗn nguyên ngân oa không còn giống Hỗn nguyên ngân oa nữa, trông như một tiểu nữ hài tử trắng trẻo mới ba tuổi.
"Lão đại, được rồi."
Đúng lúc đó, Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân hớn hở đẩy một thứ, xuất hiện sau lưng ba người.
Thứ hai gã đẩy ra cao bằng nửa thân người, do hắc sắc tinh kim luyện chế thành, có giá đỡ, trông như cái đỉnh tròn, nhưng lại có một lỗ hõm sâu xuống khắc cửu long phù văn.
Cái đỉnh lại lõm xuống này cắm dày đặc hơn nghìn pháp khí hình mũi tên. Tất cả đều bằng xương, tựa hồ dùng xương yêu thú luyện chế thành.
"Lão đại, cự ly công kích của Cửu long bạo viêm vẫn thật sự là hơn năm trăm trượng?" Đẩy vật đó ra, Chu Tiếu Xuân không nén được hỏi Ngụy Tác. Thấy mặt Chu Tiếu Xuân và Chân Sùng Minh ám khói, tựa hồ vật này luyện chế không khó nên cả hai luyện cả ngày lẫn đêm. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đương nhiên, lẽ nào ta gạt các ngươi." Ngụy Tác gật đầu.
"Lão đại, cho chúng nếm mùi chứ?" Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân thấy Ngụy Tác gật đầu, thì lại càng nóng lòng.
"Đợi đã, chúng ta phải lấy đức phục người trước." Ngụy Tác mỉm cười nhăn nhở, lớn tiếng kêu lên, "Các ngươi nếu ngoan ngoãn cút đi, ta sẽ tha mạng, còn không đừng trách ta không khách khí."
"Không cần khách khí... Không cần khách khí..." Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân cũng kêu lên.
"Các ngươi hô không khách khí làm gì?" Hàn Vi Vi thấy Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân hô to, không nén được lên tiếng hỏi.
"Như thế có tiếng vang, càng hoành tráng." Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân đáp.
"Có tiếng vang..." Hàn Vi Vi nghe cả hai nói vậy, suýt nữa trước mắt tối sầm, ngất xỉu.
"Bọn ta đến đây mà ngươi dám lớn lối như vậy, bảo bọn ta cút đi?" Trên tầng không Tiểu Dạ sơn, bọn Kim Chung thượng nhân nghe tiếng Ngụy Tác thì đều cười lạnh khinh thường.
"Nếu ngoan ngoãn bó tay chịu, chưa biết chừng ta sẽ tha mạng cho ngươi." Kim Chung thượng nhân cũng lên tiếng.
"Thế nào, lão đại, cho y một đòn chứ?" Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân hào hứng nhìn Ngụy Tác.
"Nhắm vào phương vị này mà kích phát. Pháp khí này với tu sĩ Kim đan kỳ thì vẫn chưa đủ uy lực." Ngụy Tác liếc cả hai, chỉ lên không.
"Được!"
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân hưng phấn vô cùng đẩy pháp khí nhắm chuẩn vào phía Ngụy Tác chỉ rồi đập tay vào nhau, kết quả Chân Sùng Minh thắng còn Chu Tiếu Xuân ấm ức lắc đầu, Chân Sùng Minh dồn chân nguyên vào pháp khí.

Bình luận





Chi tiết truyện