chương 968/ 1287

Ngụy Tác đứng trên hư không, giữa thiên địa.
Hơi nước và gió mơn qua người.
"Đạo và lý của thiên địa thật khó nắm bắt. Thượng cổ đại năng thậm chí chạm tới được tương lai, nhân quả thì là thần thông thế nào?"
Ngụy Tác nhìn thiên địa, thầm thở dài.
Quanh tĩnh thất, thiên địa nguyên khí biến hóa rõ rệt, muốn cảm ngộ dây đàn vô hình không dễ tí nào.
Nhưng gã không bực mình, khoái cảm tu vi tăng cao khiến thần thông và sức mạnh tăng lên chỉ tu sĩ tự thân biết, chỉ khoái cảm này khiến cho tuyệt đại đa số tu sĩ thấy quan năm khổ tu cũng dáng, thậm chí đại bộ phận tu sĩ coi đề thăng thần thông và nhục thân là niềm vui duy nhất. Đối với Ngụy Tác, những ngày tĩnh tu này không hẳn vô dụng, tuy không biết cần thêm bao nhiêu thần văn mới viên mãn, nhưng cảm ngộ thiên địa nguyên khí khiến gã nhận ra những loại nào thân cận với "Tự ngã".
Không biết còn cách lần ra một đạo đại đạo pháp tắc bao nhiêu bước, nhưng Ngụy Tác cảm giác mình đã đi được bước đầu tiên.
"Vù..."
Mây ẩm bay qua, Chập Khí hải đổ mưa.
Ngụy Tác im lặng, tiếp tục cảm ngộ thiên địa nguyên khí, thử lay động những thứ mình chưa thể.
Khí tức huyền diệu từ mình gã phát ra, không có uy năng bạo phát nhưng cơn mưa này hơn hẳn bình thường, cơ hồ bao trùm thiên địa.
"Bắt đầu!"
Không biết bao lâu sau, mưa ngừng lại, Ngụy Tác đứng trên không trung nhắm mắt đột nhiên cảm tri thấy trong thiên có hai làn khí tức nghịch thiên đang hình thành, vút lên mấy cao, phát tan pháp tắc tự nhiên.
Hóa sinh kim đơn, đoạt mệnh với trời, bản thân đã phá hoại tự nhiên pháp tắc nên mới khiến thiên địa nguyên khí dao động kịch liệt như thế, hình thành đại đạo pháp vực thì không chỉ như sức hút của bản thân kim đơn!
Tích tắc đó, Ngụy Tác đốn ngộ, nắm được một dây đàn, nắm được quỹ tích, lạc ấn và thần thức, chỉ là chưa thể hoàn toàn minh ngộ.
Lúc hóa sinh kim đơn sẽ xuất hiện đại đạo pháp vực, sau đó mà có thể triệt để cảm ngộ để thi triển hút thiên địa nguyên khí thì tốc độ tu luyện không biết sẽ tăng bao nhiêu lần.
Ngụy Tác mở bừng mắt, mắt lóe lên.
Không còn nét giảo hoạt và nham nhở của tiểu gian thương Linh Nhạc thành mà là trí tuệ chỉ đại tôn sư mới có.
Ngụy Tác nhìn về hoang đảo động phủ đầy hơi sương, nhận ra động tĩnh, nhưng dị tượng chưa sản sinh, gã không vội mà lặng lẽ đợi giây phút nở hoa. "Chát!" Mười mấy tích tắc sau, hai đơn quang quang trụ chói lòa bay lên, như hai thanh thần kiếm đâm toạc thiên địa khiến nguyên khí bạo động.
Lưỡng đạo đơn quang xung thiên, một đạo cổ đồng sắc, một đạo là băng quang chói lòa.
"Ầm!"
Ngụy Tác mắt lóe thần quang, hơn trăm đạo quang hoa như minh châu bay lên.
Tất cả đều là thủy hệ yêu đơn ngũ cấp cao giai trở lên.
Từng viên thủy hệ yêu đơn vây lấy gã, đỉnh đầu có Thủy hoàng phát ra thủy linh khí tức kinh nhân, nuốt cả hơn trăm viên cao giai thủy hệ yêu đơn.
"Oành!"
Thủy linh nguyên khí gột rửa thành nhiều nguyên khí, chảy vào thể nội Ngụy Tác, vô số khiếu vị mở ra, nguyên khí bất lợi bị đẩy ra.
"Cách! Cách! Cách! Cách!..."
Thủy linh nguyên khí chảy vào, hai thần huyền pháp tướng liền biến hóa.
Thần huyền nguyên khí cuồn cuộn, quang hoa chói lòa hình thành đạo đạo phù lục tại thể nội thần huyền pháp tướng, bề ngoài cũng có vô số phù lục nhỏ xíu hình thành, nối lại thành đường vân đặc biệt.
Da hai thần huyền pháp thân như có đường vân, pháp y vạch lên những hình huyền ảo...
"Oành!" "Oành!" "Oành!"...
Thủy linh nguyên khí và chân nguyên không ngừng đổ lên hai thần huyền pháp thân.
Quang hoa đột nhiên từ mình Ngụy Tác phát ra, rải lên hư không vô tận, lực hút từ đó bừng lên, thiên địa pháp tắc nào đó bị nhiễu loạn.
Cơ hồ đồng thời, trong hoang đảo động phủ cũng có hai vật khổng lồ rơi xuống, lực hút ào ạt phát ra.
Vân khí bị dẫn động, hai quầng tán hình thành.
Đồng thời, đỉnh đầu xuất hiện hai quang nhân trăm trượng, vô số thiên địa nguyên khí từ bốn phương tám hướng tụ về.
"Hút nguyên khí kinh nhân thế hả!"
"Không biết Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi ngưng tụ kim đơn sẽ có lợi thế nào!"
Bọn Cơ Nhã đều đứng xem dị tượng kinh nhân cực độ.
Hai quang nhân tạo ra xung kích thị giác khiến tất cả chấn kinh, Ngụy Tác và Nam Cung Vũ Tinh, Hàn Vi Vi đồng thời hút thiên địa nguyên khí, hình thành một cơn lốc trên mặt biển, sóng dậy ngút trời.
"Được lắm!"
Ngụy Tác mắt lóe thần quang kịch liệt, lúc hai quang nhân hình thành trên đầu, thần huyền pháp thân thượng sinh ra lực hút và chấn động khiến hơn trăm viên thủy hệ yêu đơn vỡ tan. Một tích tắc mà lượng nguyên khí gấp bình thường mấy chục lần!
Gã nhận ra trong thần huyền pháp thân tựa hồ không ngừng kêu tanh tách, nguyên khí tràn vào và thần huyền uy năng ngưng kết ra vô số phù lục, như đang sinh thành xương cốt, kinh mạch cho thần huyền pháp thân.
Thần huyền pháp thân càng càng thành một thể, vốn nhiều thần uy không điều khiển được đã nối lại.
Cảm giác sức mạnh bao trùm toàn thân!
"Thần huyền lưỡng trọng không hổ là Thần huyền lưỡng trọng, chả trách chia ra từng tầng, mỗi tầng quả khác biệt xa."
Ngụy Tác lại lấy ra mấy trăm viên thủy hệ yêu đơn, nguyên khí cuồn cuộn chảy vào, thần huyền pháp thân chưa dứt biến hóa nhưng gã dám chắc vượt được bước này, chân nguyên và thần thức sẽ đề thăng không ít.
"À!"
Đột nhiên, Ngụy Tác biến sắc.
Uy nghiến khiến gã và thiên địa cũng run lên đột nhiên thoáng hiện rồi tan biến.
Ngụy Tác lỏng người nhăn nhó.
Đó là đế uy của Bất hủ đế mộc, Ngụy Tác đột phá lần này tựa hồ chấn động chút đế uy, khiến nó như hiếu kỳ thò ra xem.
"Không biết làm thế nào mới dẫn động và lợi dụng tia đế uy này được..."
Óc gã ánh lên ý nghĩ này, đế uy còn lại trong Bất hủ đế mộc khẳng định kinh thiên động địa, nếu sử dụng được thì không ai địch nổi, chỉ là với thần thông hiện tại thì gã bó tay, chỉ mặc cho đế uy thích thì xuất hiện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Cách cách cách..."
Không biết bao lâu sau, hai quang nhân tan biến, hai thần huyền pháp thân tựa hồ đã có xương cốt, kinh mạch, dừng biển đổi mà trầm tĩnh lại.
Thần huyền lưỡng trọng!
Ngụy Tác đã chính thức đột phá đến tu vi Thần huyền lưỡng trọng.
Bên trên hoang đảo động phủ, hai dải vân khí tan dần.
"Xem kim đơn của họ thế nào."
Ngụy Tác hơi mỉm cười, không cảm ngộ biến hóa cụ thể sau khi đột phá, thân ảnh loáng lên, đáp xuống hoang đảo động phủ.
"Kỳ quái! Chập Khí hải hôm nay sao có sóng to thế."
"Thiên địa nguyên khí tựa hồ không bình thường."
"Chúng ta rời Chập Khí hải đã."
Cách hoang đảo động phủ hơn một vạn dặm, trong một hải vực, trên môt chiếc thuyền không hiểu của thương phường nào đi thu thập tại Chập Khí hải, bốn năm tu sĩ đứng ở mũi thuyền, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng nhìn sóng, quay thuyền về.
...
"Vũ Tinh, Vi Vi, mau cho bọn ta xem kim đơn."
Trong hoang đảo động phủ, mọi người tụ tập ở tĩnh thất của Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi.
"Nha đầu, ta cũng là Kim đơn đại tu sĩ, đợi ta bắt kịp thì sẽ trói ngươi lại, ngày nào cũng ném vào chỗ ưu manh đó." Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi từ pháp trận đi ra, Hàn Vi Vi cực kỳ đắc ý truyền âm cho Thủy Linh Nhi.
Nam Cung Vũ Tinh sôi trào cổ đồng sắc linh khí, ngưng thành hư ảnh man hoang thần linh bốn tay, trên mình toàn hình đồ đằng.
Linh khí của Hàn Vi Vi là huyền băng tinh quang, hình thành một chiếc bình, bên trong có vô số lưu vân cung điện.
Linh khí ngưng hình của cả hai cực kỳ bất phàm.

Bình luận





Chi tiết truyện