chương 97/ 270

Anh nặng nề bỏ quyển sáng trên tay xuống, "Người chết? không, nó là em trai tôi, là cậu hai nhà họ Thẩm, không phải người chết"

Ngự Giao dường như rất không hài lòng với hai từ "người chết" của Doãn Băng Dao khi nói đến Thẩm Gia Hạo.

"Ngự Giao, cậu ấy đã không còn thế thế gian này, anh còn muốn tôi lấy cậu ấy..."

"Câm miệng" Ngự Giao cắt ngang lời nói của Doãn Băng Dao, "Chảy trong cơ thể cô là dòng máu đê tiện. Doãn Băng Dao, cô biết không? Người phụ nữ muốn gả vào nhà họ Thẩm, phải có xuất thân và huyết thống cao quý. cho nên, bây giờ cô được gả cho Gia Hạo, đối với cô mà nói chính là vô cùng vinh quanh"

Trong mắt anh, có cuồng vọng, có phẫn hận.

Doãn Băng Dao không muốn tranh cãi với anh ta điều gì, ánh mắt và đôi tai của anh ta đã bị thù hận che mờ. Anh ta hoàn toàn không nghe lọt tai bất cứ điều gì.

"Được, tôi đồng ý với anh, lấy Thẩm Gia Hạo. Có phải như vậy, anh sẽ buông tha cho người thân của tôi?"

"Tôi chưa bao giờ nói hai lời" để đạt được thứ mình muốn, anh có thể không từ thủ đoạn, nhưng một khi anh đã nói ra, tuyệt đối sẽ làm được

Ví dụ như anh từng nói, sẽ khiến Doãn Băng Dao phải nếm thử những đau khổ anh phả trải qua

"Được, vậy hi vọng hôn lễ sẽ được cử hành sớm một chút, hi vọng anh cũng nhanh chóng trả lại công ty cho bố tôi" Chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt của Thi Lục Đình, nghĩ đến sự đối xử của bà ta với bố, cô không thể chịu đựng...

"Được, chuyện này chỉ có người trong nhà họ Thẩm biết, tôi sẽ sắp xếp một hôn lễ"

"Tại sao không để người bên ngoài biết?"

"Tôi tự có tính toán riêng của mình, không có chuyện gì nữa, cô ra ngoài đi"

Doãn Băng Dao còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh ta, đành phải đi ra ngoài.

Thật ra thì cô có thể đoán ra suy nghĩ của anh ta, anh ta không muốn cho người ngoài biết hôn lễ hoang đường này, chẳng qua là sợ bên ngoài sẽ bàn tán ầm ĩ cách làm của anh ta.

Dù sao gả cho một người chết, cũng là một việc rất hoang đường.

Hoặc có lẽ, anh ta muốn cô lấy Thẩm Gia Hạo, sau đó có thể danh chính ngôn thuận giam giữ cô. Bởi người bên ngoài hoàn toàn không biết, cô gả cho Thẩm Gia Hạo.

Ngày hôm sau, Doãn Băng Dao đi thắp hương cho Thẩm Gia Hạo, sau khi quỳ một giờ đồng hồ, cô xin nghỉ làm, muốn đem tin tức này nói với Thi Lục Đình, sau đó yêu cầu bà ta đối xử với bố cô tốt hơn một chút.

Doãn Băng Dao trở lại phòng của mình, thay bộ đồng phục người giúp việc bằng bộ đồ khác. Thấy hai đầu gối của mình, đã bị tím xanh. Nói ra cũng kỳ lạ, mấy ngày đầu đầu gối cô còn cảm thấy rất đau, nhưng bây giờ, tuy là bầm tím, nhưng không có cảm giác đau đớn, giống như thân thể đã chết lặng rồi.

Mặc quần áo xong, Doãn Băng Dao lập tức đi tới căn nhà kia.

Cô mở cửa, thấy Thi Lục Đình và Doãn Hoan Hoan đã ăn cơm.

"Bố tôi đâu?" Doãn Băng Dao hỏi.

Thi Lục Đình đang ăn, không để ý tới Doãn Băng Dao, chỉ thản nhiên nói một câu, "Ở phòng ngủ trên lầu, tôi đã nói là sẽ tới đón ông ta tới đây, chẳng lẽ cô còn không tin"

Doãn Băng Dao không để ý tới Thi Lục Đình, đi thẳng lên lầu.

Mở cửa phòng ngủ, phát hiện bố đang nằm dưới mặt đất, cốc nước thủy tinh rơi dưới đất vỡ tan, người ông đè lên rất nhiều mảnh thủy tinh.

"Bố" Doãn Băng Dao chạy vào, muốn đỡ ông dậy, nhưng cơ thể ông quá nặng, cô không sao nâng ông dậy được. Ngược lại khiến những mảnh thủy tinh cắm sâu vào người ông hơn.

"Bố, bố chờ chút" Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Doãn Lực, Doãn Băng Dao đau lòng, nước mắt chua xót chảy ra.

Cô chạy xuống lầu quát, "Các người mau lên đây"

Doãn Hoan Hoan chạy tới trước, Doãn Băng Dao vội vàng nói, "Em giúp chị, cùng nâng ba lên giường"

Thi Lục Đình vẫn vô cùng thoải mái nhàn nhã, một lát sau lên lầu, thấy hai người đang cố hết sức nâng người Doãn Lực lên giường, bà ta hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.

"Đúng là đồ vô dụng, chỉ lấy ly nước thôi mà đã ngã sấp xuống đất vậy rồi" Thi Lục Đình tựa vào cửa, coi thường nói.

"Tại sao bà có thể nói bố tôi như vậy?" Doãn Băng Dao lớn tiếng quát về phía bà ta.

"Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Lúc trước nếu không phải mẹ cô chết sớm, tôi theo ông ta, sau đó dùng tiền của tôi giải quyết những vấn đề của công ty, thì ông ta có thể có được sự nghiệp sao?"

"Bà câm mồm lại! Mau qua đây giúp đi" Hai người con hái cố hết sức nâng cơ thể Doãn Lực nhưng vẫn vô cùng khó khăn.

Thi Lục Đình bực mình đi qua, giúp hai người nâng Doãn Lực lên trên giường.

"Hoan Hoan, trước mắt em đừng động vào người bố, những mảnh vụn thủy tinh đã đâm vào người bố, để chị gọi điện thoai cho bệnh viện"

"Cô gọi điện thoại làm gì? Bây giờ chúng ta không có tiền đi bệnh viện đâu"

Doãn Băng Dao tiến lên, gật sợi dây truyền đắt tiền trên người bà ta, "Cái này gọi là không có tiền? Thi Lục Đình, bà lập tức lấy tiền ra đây! Nếu không, bà đừng nghĩ đến chuyện công ty nữa! Ngự Giao đã đồng ý với tôi, mấy ngày nữa công ty sẽ trở lại như lúc trước, nếu như bà vẫn như vậy, tôi sẽ đưa bố tôi đi ngay lập tức, công ty cũng không trả lại cho bà"

"Cô nói thật sao? Ngự Giao đồng ý rồi?"

"Thật! Bà mau đi lấy tiền ra đây" trên người cô cũng không có tiền, làm sao có thể trả được tiền thuốc thang.

Doãn Hoan Hoan thấy mẹ và chị ầm ĩ như vậy, nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, dường như cô chỉ là người ngoài đứng xem, tất cả mọi chuyện không liên quan đến cô.

Rất nhanh, xe cứu thương 120 đã đến bên dưới nhà.

Doãn Băng Dao đi theo xe cứu thương tới bệnh viện, trong lòng cầu mong bố không xảy ra chuyện gì.

Cô biết, người mẹ trên thiên đường của cô, rất yêu người đàn ông này.

Mặc dù người đàn ông này từ phụ bạc bà.

Doãn Băng Dao chạy ngược chạy xuôi trong bệnh viện, Thi Lục Đình lại ngồi trên nghế chờ trong hành lang ngắm nghía bộ móng tay mới làm của mình.

Sau khi tất cả đều được giải quyết xong, Doãn Băng Dao nhìn Doãn Lực nằm trên giường gắn ống truyền nước biển, nói với Doãn Hoan Hoan, "Em ở đây trông bố, chị ra ngoài một chút"

Mở cửa phòng bệnh đi ra bên ngoài, Doãn Băng Dao đi tới trước mặt Thi Lục Đình.

"Phía bên Ngự Giao tôi nói chuyện rồi, cho nên bà cũng phải thực hiện việc bà đã đồng ý với tôi, mấy ngày tới phải chăm sóc tốt cho bố tôi, một phút cũng không được rời, nếu lần sau tôi còn thấy ông ấy giống hôm nay, như vậy tôi sẽ khiến cho bà mất trắng công ty, đồng thời cũng sẽ làm cho Ngự Giao chỉa mũi nhọn vào bà ở khắp nơi"

Bà ta nhất định không biết mối quan hệ thực sự của cô và Ngự Giao là như thế nào.

Nhưng cô biết Thi Lục Đình cực kỳ sợ Ngự Giao, cho nên giờ phút này chỉ có dùng Ngự Giao mới có thể hù dọa được bà ta.

thi lục đùng có chút không tin, "Những lời cô nói đều là sự thật?"

"Đúng, là sự thật! Không tin bà có thể thử xem. Tôi có việc, phải đi trước, bà vào chăm sóc bố tôi đi, nếu ông ấy bị cảm một lần nữa thì chính là vì bà không chăm sóc tốt cho ông ấy, nên mới có thể bị bệnh thành như vậy"

"Tôi không phải người hầu" Thi Lục Đình trừng mắt.

"Chẳng lẽ bà cảm thấy những điều tôi vừa nói đều là giả à?" Doãn Băng Dao tức giận xiết chặt tay.

Thi Lục Đình gật đầu: "Được, tôi tin cô, nhưng nếu năm ngày sau công ty vẫn không trở lại như trước, tôi sẽ dẫn Hoan Hoan rời khỏi nhà họ Doãn"

Thi Lục Đình cảm thấy bản thân mới khoảng bốn mươi tuổi, dựa vào dáng vẻ của mình, hoàn toàn có thể tìm được một người đàn ông tốt.

Doãn Băng Dao rời khỏi bệnh viện, trở về nhà họ Thẩm.

Mệt mỏi thay bộ đồ người giúp việc, chuẩn bị tiếp tục làm việc.

Vừa mới mở cửa phòng, chuẩn bị đi xuống lầu làm việc, liền thấy Ngự Giao đi vào.

"Anh tìm tôi có việc sao?" cô đề phòng nhìn Ngự Giao

Bình luận





Chi tiết truyện