Ngự Giao liền dừng bước, "Được, tôi không tới, em bình tĩnh lại được không?"
"Ngự Giao! Từ đây về sau giữa tôi và anh không còn nợ gì nhau" cô kiên định nhìn Ngự Giao.
"Được được, em nói cái gì cũng được, nhưng trước hết em hãy buông dao xuống!" Ngự Giao cụp mắt, thật sự không đành lòng thấy cô như vậy.
Anh sốt ruột không biết nên làm thế nào cho đúng.
"Mặc kệ có phải anh hiểu lầm tôi hay không, nhưng cả em trai của tôi và anh đều đã chết, vậy đối với anh mà nói chắc hẳn là công bằng rồi"
"Băng Dao, tôi đã nói những chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm, trước đây là do tôi trách lầm em. Tôi thừa nhận, tôi đã làm rất nhiều chuyện tổn thương đến em, bị thù hận che mờ mắt. Nhưng bây giờ, em hãy tin tôi, tôi thật sự sẽ không bao giờ làm tổn thương đến em, tôi thề" anh giơ thẳng ba đầu ngón tay, "Tôi thề từ nay về sau sẽ không bao giờ làm bất kỳ chuyện gì khiến em phải đau lòng, Lăng Diệc là do tôi lỡ tay hại chết, tất nhiên nếu em cứ nhất định khăng khăng cậu ta là do tôi giết chết, tôi sẽ thừa nhận. Như vậy hãy để tôi bù đắp cho em được không? Dùng cả cuộc đời tôi để bù đắp...."
Những lời nói của anh vô cùng chân thành và thâm tình. Cô thấy từ trong đôi mắt anh lấp loáng hơi nước.
Cô bật khóc, lắc đầu: "Không, chúng ta không thể ở bên cạnh nhau. Ngự Giao, nếu như là trước kia, tôi nhất định sẽ ngốc nghếch tin anh, nhưng bây giờ thì không"
Ngự Giao hít sâu một hơi. Những vụ tranh đấu trên thương trường hay những trận đánh nhau trong giới xã hội đen, cũng chưa bao giờ khiến anh phải sợ hãi như lúc này, khiến chân tay anh luống cuống không biết đặt đâu.
"Tôi cầu xin em, được không? Hãy buông con dao xuống" Từ hốc mắt anh chảy ra những giọt nước mắt.
Doãn Băng Dao kinh ngạc, anh ta khóc, làm sao anh ta có thể khóc?
Một tên ác ma như anh ta làm sao có thể rơi nước mắt.
"Băng Dao, em đừng nên tổn thương bản thân như vậy. Nếu em thật sự hận tôi, vậy phải dùng con dao kia đâm thẳng vào tôi mới đúng" giọng nói của Ngự Giao mang theo tiếng nức nở yếu ớt, không còn vẻ bá đạo của trước kia.
Anh biết bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn, giờ phút này anh càng nhận ra bản thân sợ mất cô đến thế nào.
"Anh như vậy chẳng qua vì cảm thấy áy náy tới tôi, phải không?"
"Không, không phải. Băng Dao, tôi yêu em, thật sự...."
Doãn Băng Dao đột nhiên bi thương nở nụ cười, "Thật buồn cười Ngự Giao, anh mà cũng biết yêu sao! Không! anh hoàn toàn không hiểu yêu là gì! Anh hoàn toàn không xứng để yêu!"
"Phải làm thế nào em mới có thể tin tôi?" đôi mắt ửng đỏ của anh lặng lẽ nhìn cô, giọng nói run rẩy: "Nếu như.... tôi quỳ xuống trước mặt em...."
Ngự Giao từ từ hạ gối, "Bộp" một tiếng, quỳ hai gối xuống đất.
Doãn Băng Dao vội vàng di chuyển ánh mắt, không muốn nhìn thấy dáng vẻ của người trước mặt, trên gương mặt cô nước mắt đã chảy thành sông.
"Không cần phải như vậy....."
Ngự Giao quan sát vẻ mặt thất thần của cô, thực sự cô không ngờ Ngự Giao sẽ đột nhiên biến thành như vậy. Rốt cuộc sự thật là như thế nào, tại sao anh ta đột nhiên nhận ra sai lầm của bản thân?
Khi Doãn Băng Dao đang thất thần, Ngự Giao nhanh chóng đứng lên lao tới.
Cô bỗng nhiên xoay người, "Không được tới đây"
Lưỡi dao cứa sâu vào cổ cô, "Ngự Giao, anh hãy buông tha cho tôi cũng là buông tha cho chính anh, hãy để tất cả mọi chuyện kết thục ở đây...."
Doãn Băng Dao bước lùi về phía sau.
"Em định làm gì?"
"Anh không được lại đây" Doãn Băng Dao đi đến bên cửa, một tay kéo cửa, "Anh không được lại đây, nếu không tôi sẽ lập tức chết trước mặt anh"
Anh đứng im tại chỗ, không dám động đậy. Vừa bước qua cửa, Doãn Băng Dao lập tức đóng sầm cửa lại.
Ngự Giao vội vàng luống cuống mặc quần áo đuổi theo, Doãn Băng Dao vừa mới đi xuống lầu, anh lập tức đuổi theo.
Doãn Băng Dao đi giật lùi về phía sau, lưỡi dao sắc bén vẫn kề trên cổ như trước.
Cô tuyệt vọng nhìn anh, hôm nay cô nhất định phải cứt đứt mọi liên quan với anh ta, hoàn toàn kết thúc!
"Không được tới đây" Doãn Băng Dao đi ra đường lớn, cô giơ tay vẫy một chiếc taxi, khom lưng ngồi vào trong xe.
Ngự Giao chỉ còn biết nhìn chiếc taxi nghênh ngang rời đi.
Không biết Phương Chính Đông đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, kinh ngạc nhìn hình ảnh trước mắt. Ngự Giao suy sụp khụy gối đất, đầu gối đập xuống mặt đường cứng, nhưng anh đã không còn cảm giác đau đớn.
Anh đau lòng, nước mắt chảy xuôi, chỉ biết trơ mắt nhìn cô rời đi, không làm được gì.
"Giao, có muốn đuổi theo cô ấy không?" Phương Chính Đông bước tới, dè dặt hỏi.
"Không cần...." anh lắc đầu nói
Cô thà chết, thà chết cũng không muốn ở bên anh....
Nếu như anh vẫn đuổi theo, chính là muốn ép cô vào chỗ chết. Hay tay vò tóc, giờ phút này trong đầu anh hết sức rối loạn không còn suy nghĩ được điều gì.
Phương Chính Đông đứng bên cạnh, nhìn chiếc taxi từ từ biến mất ở cuối đường. Anh lo lắng nhìn Ngự Giao, nhưng không dám tiến lên hỏi thêm câu nào.
Nước mắt Ngự Giao từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, nhanh chóng thấm vào lòng đất, tựa như vết thương trong lòng anh, chỉ rẻ mạt như vậy.
Băng Dao, tại sao, tại sao thà chết cũng không muốn ở bên cạnh tôi, tại sao?"
Người tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, thấy trên má Doãn Băng Dao có một vết thương kéo dài rất sâu, "Cô à, cô có muốn tới bệnh viện không, mặt cô...."
"Không cần" Doãn Băng Dao lắc đầu, hai mắt đẫm lệ.
"Vậy cô muốn đi đâu?"
"Anh cứ đi về phía trước, chỉ cần cách ngôi biệt thự kia càng xa càng tốt" giọng nói của cô rất mơ hồ.
Bất kể đi tới nơi nào, chỉ cần có thể rời khỏi anh ta.
Doãn Băng Dao không còn cảm nhận được nỗi đau đớn trên da thịt, nỗi đau trong trái tim vượt qua nỗi đau tê tái trên da thịt.
Chiếc xe taxi chạy trên đường không biết bao lâu, Doãn Băng Dao nhìn cảnh vật hoàn toàn xa lạ hai bên đường, mới nói với tài xế: "Cho tôi xuống ở đây"
Cô bước xuống xe, đứng cô độc trên con đường xa lạ. Không biết nơi này là đâu, nhưng chỉ cần nhìn cảnh vật xa lạ trước mắt, khiến cô cảm thấy bản thân đã rời xa được kẻ ma quỷ kia.
Thực ra cô làm như vậy, cũng chỉ muốn ép trái tim mình không được nhớ tới anh ta. Trong vô thức cô đã sớm đem lòng yêu kẻ ác ma kia, cô đã đem lòng yêu anh ta khi cho rằng anh ta là người tốt. Hình bóng đó đã sớm in sâu vào trái tim cô.
Máu tươi đầm đìa. Loại cảm giác này đau đớn, thống khổ đến không muốn sống.
Doãn Băng Dao hít sâu một hơi, thầm nói: "Từ nay về sau sẽ không còn nhìn thấy anh ta, không còn dằn vặt, không còn đau khổ...."
Lăng Diệc, Hiên Bạch, xin lỗi. Rốt cuộc em cũng không thể nào kiên cường tới cùng.
Từ ngày hôm đó, không còn bất kỳ ai gặp lại Doãn Băng Dao.
Ngự Giao phái rất nhiều người âm thầm tìm kiếm cô, nhưng từ đầu tới cuối đều không tìm ra được nơi ở của cô.
Có người nói rằng, Doãn Băng Dao đã chết, có người nói, nhìn thấy cô ở gần một trường học. Có rất nhiều cách nói khác nhau.
Người con gái xinh đẹp quyết liệt không muốn dằn vặt giữa yêu và hận, tựa như biến mất khỏi thế gian.
Mấy năm qua, Ngự Giao chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng không có một chút tin tức về cô.
Mãi cho đến.....
Bình luận
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1