Tiểu Diệc và vết thương trí mạng của cô, chỉ cần nhắc tới Tiểu Diệc, trái tim cô sẽ mềm nhũn. Mà quan trọng nhất là cô cũng yêu anh, cùng vì yêu nên trước đây mới có thể hận như vậy.
Lăng Diệc chết đi, cô cũng từng suy nghĩ rất nhiều. Tình cảnh lúc đó rất hỗn loạn, đúng là Ngự Giao chỉ lỡ tay đẩy Lăng Diệc một cái, sau đó em trai cô va phải cạnh bàn trà....
Trong sáu năm thù hận, cô cũng từng nghĩ qua có nên tha thứ cho Ngự Giao hay không. Nhưng không thể bởi ngay từ đầu anh đã lừa gạt tình cảm của cô. Anh cố ý làm cô yêu mình, sau đó tàn nhẫn tổn thương cô....
Doãn Băng Dao ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt thành khẩn của Ngự Giao
"Băng Dao, cho anh thêm một cơ hội được không?" Đôi mắt âm trầm u ám trước đây, giờ phút này tràn đầy thâm tình, còn lấp loáng nước mắt.
Ngự Giao là một người đàn ông trí mạng đối với phụ nữ, chưa từng có bất kỳ người phụ nữ nào có thể từ chối sự dịu dàng của anh, mà anh cũng rất ít khi thể hiện nét mặt dịu dàng này.
Doãn Băng Dao có kiên cường đến đâu, trái tim có căm hận thế nào, cối cùng cô vẫn là một người phụ nữ bình thường, cũng là một người phụ nữ yếu ớt. Cô rất muốn tha thứ cho anh, nhưng giữa hai người có quá nhiều cách trở, cô không có dũng khí để vượt qua tất cả, mà Y Thu chính là cách trở lớn nhất.
Ngự Giao hiểu cô đang lo lắng điều gì: "Em không cần phải trả lời anh ngay, em chỉ cần cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em, sẽ cố gắng không khiến Y Thu phải chịu tổn thương."
"Nhưng..."
"Băng Dao, đừng nhưng nữa." Anh nắm chặt tay cô, truyền hơi ấm từ tay mình sang tay cô "Anh biết em không muốn Y Thu bị tổn thương, nhưng vì một mình Y Thu chẳng lẽ em nhẫn tâm tổn thương anh và Tiểu Diệc, thậm chí cả bản thân mình sao?"
Doãn Băng Dao không thể nói gì nưa, từ trước tới giờ cô không phát hiện Ngự Giao là người có khả năng thuyết phục lớn đến như vậy.
"Anh biết nên giải quyết mọi chuyện thế nào, tin anh, cho anh chút thời gian" Đôi mắt anh ánh lên sự kiên định, bất giác đã lây sang cô khiến Doãn Băng Dao gật đầu đồng ý.
Gương mặt anh tuấn cuối cùng hiện lên nụ cười, anh giống như một đứa trẻ bình thường cười tóe miệng, kích động ôm chặt cô vào trong ngực "Tốt quá! Cuối cùng em đã đồng ý, cuối cùng em đã đồng ý" niềm vui sướng quá lớn, khiến anh rơi nước mắt,
Doãn Băng Dao cảm nhận được thứ chất lỏng cực nóng rơi vào gáy mình, từ từ thấm qua da thịt cô đi vào nơi sâu nhất trong trái tim.
Đây là những giây phút vui sướng nhất trong sáu năm qua của Ngự Giao, tuy cô không nói tha thứ cho anh, nhưng ít nhất cô đã đồng ý cho anh cơ hội.
Ngược lại, giây phút này lại là giây phút không vui vẻ nhất của Doãn Băng Dao trong sáu năm qua, cuối cùng cô đã bị anh thuyết phục, cũng tự nhủ với mình hãy bỏ qua tất cả mọi thứ vướng bận sang một bên, dũng cảm tiến lên phía trước, dũng cảm yêu anh một lần nữa.
Đôi mắt Ngự Giao rưng rưng mang theo nụ cười hạnh phúc. Băng Dao chịu cho anh thêm một cơ hội, anh đã cảm thấy rất thỏa mãn. Hai tay bưng mặt Băng Dao, cụng trán mình vào trán cô, cảm giác ấm áp nho nhỏ này là khát vọng của anh từ rất lâu. Trước đây bản thân anh vẫn cho rằng, nam nữ ở cùng nhau hoặc là nói nam nữ qua lại với nhau, chuyện thường làm nhất chính là làm tính, nhưng bây giờ anh không muốn cùng cô làm điều gì, chỉ cần có thể ở gần cô như thế này, chỉ cần có thể nhìn thấy cô, cảm nhận được hơi thở của cô, anh đã cảm thấy rất hạnh phúc rất thỏa mãn.
Trong niềm vui sướng, anh nhắm mắt lại đôi môi nhẹ nhàng bao phủ lên bờ môi của cô, cơ thể Doãn Băng Dao liền run rẩy, vội vàng nghiêng đầu qua một bên, trong ánh mắt Ngự Giao thoáng hiện lên một tia mất mác.
"Xin lỗi, cho em chút thời gian để chấp nhận" Tuy sáu năm trước, cô rất muốn cùng chung sống hạnh phúc với người đàn ông này, nhưng sau khi bị tổn thương, cô trở nên sợ hãi sự dịu dàng của anh.
Bởi cô sợ, tất cả những thứ đó đều là giả, cho nên trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thích ứng được.
Ngự Giao buông cô ra nói: "Được, em đừng cảm thấy áp lực, em yên tâm anh sẽ không đối xử ngang ngược với em như trước đây, anh sẽ để em được tự do"
Mấy năm gần đây, anh hiểu được rất nhiều đạo lý, yêu một người không phải là trói buộc cô ấy càng không phải là ngăn cản hạnh phúc của cô ấy. Yêu một người là hi vọng cô ấy được hạnh phúc, nếu như tự do là hạnh phúc của Băng Dao, vậy anh sẽ buông tay.
"Giao, chuyện giữa chúng ta tạm thời cứ như vậy đi, em sẽ cho anh thời gian, nhưng trước khi anh giải quyết xong tất cả mọi chuyện, chúng ta.... không nên gặp nhau quá nhiều"
"Được, anh đảm bảo, khi anh chưa có khả năng cũng như tư cách cho em và Tiểu Diệc danh phận, anh tuyệt đối sẽ không quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con em."
"Ừm..."
"Băng Dao."
"Sao?"
"Anh thích em gọi anh như vừa nãy." Cô gọi anh là “Giao" cảm giác rất thân mật.
Gò má Doãn Băng Dao hơi ửng hồng, nhân lúc cô không chú ý, anh tham lam hôn lên trán cô một nụ hôn hệt như chuồn chuồn lướt nước, khiến cô kinh ngạc.
"Được rồi, bây giờ em đã nghỉ việc ở công ty nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Anh về công ty trước, anh sẽ nhanh chóng giải quyết tốt mọi chuyện."
"Vâng"
"Vậy anh đi trước"
"Đi đường cẩn thận"
"Ừm"
Ngự Giao rời đi lòng đầy vui sướng, ngồi trên chiếc xe thể thao sản xuất có hạn, mở mui xe ngắm nhìn bầu trời.
Hôm nay bầu trời rất trong xanh, hình như tâm trạng tốt thì nhìn cái gì cũng đẹp thì phải, dù hôm nay không có ánh sáng mặt trời, nhưng anh lại cảm giác thời tiết nắng ráo sáng sủa. Hít sâu một hơi, chưa bao giờ phát hiện bầu không khí trong thành phố này lại trong làn dễ thở như lúc này. Anh khởi động xe, từng tiếng gió rít thổi bên tai, bờ môi hay khóe mắt đều hiện lên ý cười.
Vì Băng Dao, vì Tiểu Diệc vì một nhà ba người có thể đoàn tụ, giờ phút này anh tràn ngập ý chí chiến đấu. Anh có lòng tin có thể gạt bỏ tất cả trở ngại, không ai có thể ngăn cản....
Ngự Giao vừa mới lái xe rời đi, một chiếc Lincoln phiên bản dài liền dừng ở dưới lầu.
Doãn Băng Dao đóng cửa lại, ngồi xuống chiếc ghế sofa thở dài một hơi, không biết nên dùng từ nào để hình dung tâm trạng của mình lúc này, vui mừng có, khó chịu cũng có, trăm nghìn cảm giác khác nhau mâu thuẫn vô cùng.
Trước đây cho rằng chỉ cần giao số tài liệu đó cho Dương Tuyết Hoa là cô có thể rời đi, nhưng bây giờ mới biết thì ra là Ngự Giao giúp đỡ cô, vốn cho rằng có thể lặng lẽ đưa Tiểu Diệc đi tìm một thành phố nhỏ bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng kể từ bây giờ mếu muốn ở bên cạnh anh, muốn Tiểu Diệc được sống bên cạnh bố sẽ phải vượt qua những trở ngại gian khổ.
Trong lòng cô xuất hiện một cảm giác hoảng loạn bất an, tuy nhiên không biết là tại sao, nhìn đồng hồ một lát nữa là tới giờ Tiểu Diệc tan học. Doãn Băng Dao uống một hớp nước, cầm túi xách đứng lên, còn chưa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Đầu tiên là Phạm Khiết Phàm, sau đó là Ngự Giao, bây giờ là ai nữa không biết?
Bình luận
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1