chương 35/ 270

Nghe tiếng chuông cửa, bàn tay đang bưng bát của Doãn Băng Dao liền run run.

Người biết căn nhà này ngoài ngự giạo, chỉ có người trợ lý Lang Long của anh ta.

Cho nên chắc chắn người bấm chuôn là Ngự Giao

Cô không muốn nở cửa, nhưng lại sợ tiếng chuông cửa dồn dập sẽ đánh thức em trai.

Vì vậy đành phải nhanh chóng chạy ra mở cửa, vừa mở cửa ra nhìn thấy không phải là Ngự Giao....

"Cô doãn" là Lang Long, anh ta khẽ nở nụ cười thản nhiên.

"Muôn thế này rồi, anh đến có chuyện gì sao?" Doãn Băng Dao có chút kinh ngạc.

Mặc dù Lang Long đối xử với cô không tệ, rất khách khí rất lễ phép, nhưng dù sao anh ta cũng là đồng đảng của người đàn ông ma quỷ kia, cho nên đối với anh ta cô vẫn có chút đề phòng.

"Trước đây, lúc cô còn ở trong nhà họ Thẩm, tổng giám đốc mua cho cô rất nhiều quần áo, thấy cô không mang tới, nên tổng giám đốc bảo tôi đưa tới, gần đây tôi khá bận, nên mới đến vào lúc muộn như này, hi vọng không quấy rầy đến cô"

"Không sao, anh có muốn vào trong nhà ngồi một chút không?" doãn băng da cũng trở nên khách khí.

"Không cần đâu, tôi có việc phải đi ngay"

Nhìn bóng lưng Lang Long rời đi, trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ.

Một người lòng dạ độc ác dã man không hiểu chuyện như Ngự Giao, tại sao có thể có bạn bè tốt như vậy.

Vừa mới đóng cửa lại chuẩn bị lên lầu, tiếng chuông cửa lại vang lên

Doãn Băng Dao mang theo nụ cười, mở cửa...

"Còn có việc...." Chưa nói hết câu cô liền im bặt, nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng đờ.

"Thế nào? vừa mới chuyển đến đây đã bắt đầu lén lút với người đàn ông khác sau lưng tôi rồi sao? Cô không chịu nổi sự cô đơn?" hai mắt Ngự Giao khẽ nheo lại, trong giọng nói mang theo sự châm chọc.

Cô cúi mặt, lạnh lùng xoay người.

"Không phải"

Ngự Giao bước vào nhà kéo tay cô, sau đó dùng sức hôn lên môi thật mạnh.

Anh rất ghét nhất thái độ lạnh lùng này của cô với anh.

"Ưm..." Doãn Băng Dao giẫy giụa đẩy anh ra.

"Sau này ở trước mặt tôi không được bày ra vẻ mặt dửng dưng đó" Ngự Giao khẽ quát.

Chẳng lẽ kế hoạch của anh bị mắc phải sai lầm? Không phải muốn cô gái này yêu anh sao?

Vì sao lại có cảm giác cô ta không hề để ý đến anh.

Doãn Băng Dao nắm chặt nắm tay nhỏ, ánh mắt quật cường nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nguy hiểm của anh.

Hít thở sâu mấy hơn, trên mặt cô từ từ mỉm cười: "Được, sau này tôi sẽ nghe lời anh"

Cô nhịn!

Nụ cười giả tạo, có gì khó đâu.

Dù sao từ nhỏ cô đã học được cách dùng nụ cười giả tạo để đối mặt với người khác rồi.

Cô không thích người khac nhìn thấy sự bi thương, uất ức của cô.

Cô phải làm một người kiên cường!

Một tay Ngự Giao giữ hai tay cô, một tay đưa lên trên đầu cô rút chiếc đũa dùng búi tóc vứt xuống đất, mái tóc đen xõa tung.

Anh ngây người nhìn. Khi người phụ nữ này để xõa tóc dáng vẻ vô cùng xinh đẹp thánh thiện.

Loại cảm giác này khiến anh rất tức giận, nhìn gương mặt như thiên sứ nở nụ cười tươi vui, đôt nhiên anh muốn chà đạp sỉ nhục cô.

Đưa hai tay ra, bế cô lên.

Doãn Băng Dao không phản kháng, cũng không kêu lên.

Hình như càng ngày cô càng hiểu rõ người đàn ông tàn nhẫn này.

Anh ôm cô đi lên lầu

"Có thể nói nhỏ thôi được không?" Cô mở mắt, giống như cầu xin Ngự Giao.

Bình luận





Chi tiết truyện