chương 231/ 270

Phạm Khiết Phàm kinh ngạc trợn to hai mắt, "Tài liệu gì? là số tài liệu Doãn Băng Dao đã giao cho bọn chúng sao?"

"Ừ" Lang Long nói tiếp: "Thật ra số tài liệu đó chỉ là một cái bẫy"

"Hả...." Phạm Khiết Phàm thở dài một hơi nhẹ nhõm, khóe miệng hiện ra nụ cười, "Làm tớ lo lắng chết đi được, cũng may..."

Lang Long lo âu nhíu mày nói: "Không biết rốt cuộc bọng chúng muốn làm gì, hiện giờ biến Băng Dao thành như vậy, nhưng không ra điều kiện gì, lấy được số tài liệu đó rồi cũng không có bất kỳ hành động nào là sao"

Ngự Giao nói: "Địch không động ta cũng không động, đừng tự làm cho bản thân hoảng loạn"

"Ừ"

"Thôi, hai cậu đi làm việc đi, trong thời gian này tớ không thể thường xuyên có mặt ở công ty, có hợp đồng nào cần tớ đích thân ký hai người cứ mang tới nhà Băng Dao. Mọi chuyện trong công ty, nhờ hai người trông nom"

"Được, cậu yên tâm đi"

Sau khi Ngự Giao rời đi, Phạm Khiết Phàm nhìn Lang Long hỏi: "Cậu có ý kiến gì?"

"Ý kiến gì là sao?" Lang Long không hiểu.

"Không phải trước đây cậu đang theo đuổi Tiết Noãn Nhi sao? Tớ thấy cậu cũng thấy thích cô ấy, chẳng lẽ thực sự cứ rút lui như vậy sao?"

Lang Long bất đắc dĩ nhún vai: 'Nếu không thì làm được gì, tớ thừa nhận mình thích cô ấy, nhưng tớ làm sao có thể so được với Giao"

"Long, từ hồi còn đi học tới bây giờ, bất kỳ chuyện gì cậu đều nghĩ cho Giao, chẳng lẽ cậu chưa bao giờ nghĩ cho bản thân...."

"Đừng nói nữa" Lang Long cắt ngang: "Đừng nói những câu khích bác ly gián như thế"

"Không phải là tớ khích bác ly gián"

"Tớ chưa từng vượt qua được Giao điều gì, thực sự cậu ấy rất xuất sắc, về phần Băng Dao, hai người họ đã yêu nhau từ trước. Hơn nữa tớ tin Giao yêu cô ấy, chắc chắn tình yêu đó sâu sắc hơn tớ rất nhiều, mà Băng Dao cũng yêu Giao, tớ cần gì làm những chuyện vô ích"

Phạm Khiết Phàm gật đầu cười nói: "Tớ rất phục sự khoang dung của cậu"

"Không phải cậu cũng vậy sao" Lang Long thầm nghĩ.

Tất nhiên anh biết Phạm Khiết Phàm thích n, từ khi còn đi học đã thích rồi, nhưng cô chưa bao giờ yêu cầu điều gì chỉ lặng lẽ ở bên cạnh Ngự Giao, bán mạng cho cậu ấy.

"Phạm Khiết Phàm, cậu sẽ tìm được một người đàn ông tốt"

'Cậu cũng vậy"

Hai người số khổ chúc phúc cho nhau, sau đó cùng bật cười. Lang Long đứng lên nói: "Được rồi, chúng ta mau đi làm việc thôi. Bây giờ chính là thời kỳ khó khăn nhất của Giao, chúng ta nhất định phải giúp cậu ấy vượt qua cửa ải khó khăn này"

"Ừ"

Cho dù Ngự Giao không chấp nhận Phạm Khiết Phàm là người yêu, nhưng cô vẫn coi anh là bạn tốt, bất chấp tất cả làm mọi chuyện cho anh. Về phần Phương Chính Đông, hồi còn đi học tình bạn giữa bốn người đã vô cùng thân thiết, nhiều năm trôi qua tình bạn giữa bọn họ vẫn chưa bao giờ thay đổi, tuy có lúc có những mâu thuẫn nho nhỏ. Cho nên bọn họ rất quý trọng tình bạn thân thiết này, hơn nữa Ngự Giao đối với bạn bè thật sự rất nghĩa khí, cho dù bất kỳ ai trong bốn người bị uất ức, Ngự Giao luôn là người đầu tiên đứng ra bênh vực, anh là một người bạn rất thân, vì vậy bọn họ cũng rất quý trọng anh.

Ngự Giao đi thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm, vừa ngồi vào xe chuông điện thoại di động liền vang lên.

"Ngự Giao, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu bị hành hạ, cảm giác thế nào?" giọng nói xót xa bùi ngùi giả tạo của Mục Quang vang lên.

Đôi mắt Ngự Giao nheo lại, trong đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm, "Xin lỗi đã để ông phải thất vọng, hiên giờ Băng Dao vẫn rất khỏe mạnh"

"Ha ha, chuyện hay vẫn còn ở phía sau, loại virut đó vẫn chưa phát tác đâu. Đúng rồi, quyên nói cho cậu biết loại virut này phát tác không thường xuyên đâu, nhưng mỗi khi phát tác sẽ đau đớn tới tận tâm gan, cậu cảm thấy cô ta có thể chịu được không?"

"Ông! Rốt cuộc ông muốn thế nào?" anh trấn tĩnh kiềm chế lửa giận

"Cứ từ từ chơi đi đã, đến lúc đó tự nhiên tôi sẽ tìm tới cậu" dứt lời, ông ta lập tức cúp máy.

Bàn tay nắm vô lăng của Ngự Giao xiết thật chặt, những đốt ngón tay trắng bệch. Giờ phút này anh có cảm giác kích động muốn giết người, nếu như Băng Dao thật sự xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ làm cho Mục Quang và Dương Tuyết Hoa gia đình ly tán chết không có chỗ chôn!

Đồng Bội nhàn rỗi cả buổi chiều, đồ ăn buổi trưa mua bên ngoài còn dư rất nhiều, cô thu dọn phòng bếp xong, nhìn thấy một đống đồ ăn bỏ đi rất lãng phí, xem ra, cô phải tìm một người giúp việc cho Băng Dao mới được. Nếu như không phải hôm nay Phương Chính Đông phải gặp một khách hàng quan trọng, cô nhất định sẽ khẩn cấp gọi anh tới.

Đồng Bội đi xuống lầu đổ rác và số đồ ăn bỏ đi, sau đó vào thang máy lên lầu, khi thang máy sắp đóng cửa, đột nhiên một đôi tay mảnh khảnh chặt cửa thang máy, "Chờ một chút"

Đồng Bội ngước mắt, kinh ngạc nhìn người trước cửa thang máy, là Y Thu!

Tô Y Thu cũng giống như Đồng Bội vô cùng kinh ngạc, "Đồng Đồng! Sao cậu lại ở đây"

Đồng Bội há miệng, "Tớ.... tớ tới thăm một người bạn"

"Người bạn nào? Cũng ở đây sao?"

"Ừ, người bạn đó tớ quen lâu rồi, cậu không biết đâu" cô áy náy nói.

Tô Y Thu gật đầu, bước vào nhấn nút số tám. Trái tim Đồng Bội đột nhiên đập thình thịch, cô ấy lên lầu tám? Chẳng lẽ là tới tìm Băng Dao?

"Đồng Đồng, bạn cậu ở lầu mấy?"

"Ở...ở lầu bảy"

Tô Y Thu cười cười bấm nút số bảy giúp cô.

"Y Thu, cậu tới đây làm gì?"

"Tớ tới tìm giao, anh ấy nói hôm nay sẽ về nhà, nhưng mãi chưa thấy về tớ gọi điện thoại cũng không bắt máy, anh ấy cũng không có ở công ty, cho nên tớ đoán chỉ có thể ở đây thôi"

"Anh ta không có ở đây đâu" Đồng Bội thốt lên.

Tô Y Thu hoài nhi nhìn cô: "Làm sao cậu biết?"

"Vì... vì dưới lầu không có xe của anh ta"

"Anh ấy rất hay đổi xe, nhưng may có cậu nhắc nhỏ, tớ nên xuống bãy đỗ xe nhìn trước đã"

"Ừ" Đồng Bội vội vàng gật đầu, "Cậu mau xuống đó xem đi"

"Không cần, dù sao cũng tới đây rồi, đi lên trên đó xem anh ấy có ở đây không cũng được"

Thang máy lên đến lầu bảy, nụ cười trên mặt Đồng Bội cứng đờ, "Vậy tớ đi trước, hôm nay hẹn cậu ra ngoài uống trà sau nhé"

"Ừ"

Cửa thang máy đóng lại, nụ cười cứng đờ trên gương mặt đồng bội lập tức biến mất. Lần này xong rồi! Phải làm gì bây giờ?

Cô lo lắng đi tới đi lui, phải lập tức thông báo cho Ngự Giao mới được, nếu không chỉ cần Y Thu phát hiện ra điều gì đó, vậy thì xong rồi! Nghĩ vậy cô vội vàng sờ túi quần, ảo não vò tóc. Chết thật! Vừa nãy cô xuống đổ rác, nên không mang điện thoại theo.

Cô vào chiếc thang máy bên cạnh, bấm xuống tầng trệt, tính chặn Ngự Giao ở tầng dưới, nói cho anh biết Y Thu đã tới. Đồng Bội xuống tới bãi đỗ xe, đứng ở đó chờ Ngự Giao, bây giờ cô không thể đi lên, nếu như đi lên gặp phải Y Thu, càng không có thể giải thích rõ ràng.

***

Tô Y Thu bước qua phòng của Doãn Băng Dao phát hiện cửa không khóa, lộ ra một khe cửa. Là do Đồng Bội vô ý khi nãy đi xuống chưa đóng cửa. Bước chân của cô dừng lại trước cửa, xuyên qua khe cửa, nhìn vào bên trong.

Bình luận





Chi tiết truyện