chương 192/ 270

Ngự Giao và Tiết Noãn Nhi cùng lúc nhìn về phía phát ra tiếng nói, chính là Đồng Bội và Phương Chính Đông.

Khi nhìn thấy gương mặt Tiết Noãn Nhi, trên khuôn mặt Đồng Bội hiện lên vẻ thất vọng: "Lại là cô, tại sao gần đây tôi hay nhận lầm người vậy nhỉ?"

"Là do em nhớ Băng Dao quá chứ sao." Phương Chính Đông trêu chọc

Ngự Giao nhìn Đồng Bội đầy thắc mắc: "Hai người biết nhau?"

"Không, hôm trước tôi nhìn thấy bóng lưng của cô ấy, cho rằng là Băng Dao, vừa rồi lại nhận lầm đúng là mắt mũi càng ngày càng kém." Đồng Bội ngượng ngùng lắc đầu nói

Tiết Noãn Nhi cười cười, cảm giác ánh mắt Phương Chính Đông và Đồng Bội vẫn đặt trên người mình, cảm thấy mất tự nhiên nói "Tôi có việc phải đi trước." Vừa định rời đi liền bị kéo lại

"Không được đi, Đồng Bội và Doãn Băng Dao là bạn thân, chẳng lẽ cô không biết cô ấy sao?" Ngự Giao nheo mắt nhìn, dường như cố ý làm khó.

Đồng Bội gãi gãi mái tóc ngắn, dáng vẻ không hiểu chuyện, cô vẫn giống như trước đây mỗi khi gặp vấn đề không hiểu liền gãi đầu. Đưa mắt nhìn Tiết Noãn Nhi một lượt từ trên xuống dưới "Cô và Băng Dao là bạn thân? Tại sao tôi không nghe Băng Dao nói gì về cô."

"Tôi và Băng Dao quen biết cách đâu sáu năm, cho nên hai chúng ta không biết nhau." Tiết Noãn Nhi cố gắng để giọng nói của mình nghe thật tự nhiên

"Ồ, vậy sao? Nếu cô là bạn thân của Băng Dao thì cũng chính là bạn thân của tôi, sau này có chuyện gì cần giúp cô cứ tới tìm tôi"

Tiết Noãn Nhi cười yếu ớt, gật đầu. Đồng Đồng vẫn đáng yêu như trước, lấy việc giúp người làm niềm vui. Trong ba người bạn thân, người duy nhất không thay đổi chỉ có Đồng Bội, đây là điều duy nhất cô cảm thấy vui mừng khi quay lại nơi này.

Phương Chính Đông bước tới nhìn Tiết Noãn Nhi một lượt, lắc đầu nói: "Thật không ngờ, trên thế giới này có người giống nhau đến vậy, ngoài khuôn mặt không giống nhau ra thì tất cả những thứ còn lại đều giống Băng Dao như đúc, ngay các giọng điệu phong cách nói chuyện cũng giống"

Tiết Noãn Nhi cười cười "Bởi vì tôi và Băng Dao là bạn tốt cùng chung chí hướng, cho nên có nhiều điểm giống nhau là rất bình thường, hì hì trước đây còn có người tưởng chúng tôi là chị em sinh đôi nữa cơ."

Ngự Giao im lặng quan sát mỗi cử chỉ giọng nói của cô.

Đồng Bội lại gần nhéo tai Phương Chính Đông nói: "Anh đó, nhìn thấy người đẹp là chảy nước miếng ra"

"Cưng à, đừng nhéo nữa đau lắm" Phương Chính Đông đau đến kêu trời trách đất, hét lên một tiếng như heo bị chọc tiết, vội vàng giải thích; "Vì cô ấy và Băng Dao quá giống nhau, nên anh mới tò mò nhìn"

"Được, lần này tha cho anh" Đồng Bội buông tai Phương Chính Đông ra, còn phẩy phẩy tay mấy cái giống như lỗ tai của anh rất bẩn vậy.

"Đúng rồi, Giao, không phải cậu vẫn đang tìm Băng Dao sao? Đã tìm thấy tung tích chưa? Đồng Đồng nhà tớ rất muốn nhớ người bạn thân này, tuần nào cũng tới thăm mộ Lăng Diệc, còn nghĩ sẽ gặp được Băng Dao ở đây nữa cơ"

Đồng Bội hừ một tiếng, "May mà anh còn biết suy nghĩ trong đầu em"

"Vẫn chưa tìm được, nhưng tớ sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm. Thôi, chúng tớ đi trước đây"

"Ừ, vậy tạm biệt"

Tiết Noãn Nhi cười cười cúi đầu chào hai người, sau đó cùng Ngự Giao rời khỏi nghĩa trang. Vừa rồi đứng trước mộ Lăng Diệc, chủ đề nói chuyện của bọn họ từ đầu tới cuối đều không tách rời cô, nhưng rõ ràng cô đang đứng trước mặt bọn họ, loại cảm giác này thật quái dị. Thật ra, cô rất muốn nói quen biết Đồng Bội, nhưng Phương Chính Đông là chồng chưa cưới của cậu ấy đồng thời cũng là người anh em tốt của Ngự Giao. Đề phòng ngộ nhỡ, tạm thời vẫn nên giấu giếm thân thận.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Đồng Bội hỏi: "Anh nói xem... có phải Giao đã thích cô gái này rồi không, cô ấy và Băng Dao quá giống nhau nhất là nhìn bóng lưng từ phía sau, chậc chậc..."

"Không, trừ phi cô ta chính là Doãn Băng Dao." Phương Chính Đông lắc đầu, kiên định nói

"Làm sao cô ấy có thể là Băng Dao"

"Cho nên mới nói Giao là một lãng tử, khi cậu ấy không động lòng thì sẽ rất vô tình, nhưng một khi cậu ấy yêu người phụ nữ nào đó tuyệt đối cả đời sẽ không thay lòng"

"Có người si tình vậy sao?"

"Đương nhiên là có"

"Không phải là vẫn cưới Y Thu đó sao." Đồng Bội chu miệng nói

"Đó là chuyện bất đắc dĩ, quan hệ giữa cậu ấy và Tô Y Thu em không hiểu rõ được đâu"

"Còn anh có vẻ hiểu rất rõ nhỉ" Đồng Bội nhìn đầy khinh bỉ.

"Tất nhiên, bây giờ dù xảy ra chuyện gì Tô Y Thu cũng không tâm sự với em một lời. Nhưng anh thì khác, anh và Giao là anh em tốt, chuyện của cậu ấy tất nhiên anh hiễu rõ hơn ai hết"

"Anh thật nhiều chuyện, sau này phải gọi là anh chàng nhiều chuyện mới được"

"Được, còn em gọi là chị nhiều chuyện"

"Anh còn lẻo mép"

"Ái, đau lắm... đừng nhéo nữa.... a...."

.....

Rời khỏi nghĩa trang, Tiết Noãn Nhi đứng bắt xe bên đừng, Ngự Giao bước tới kéo tay cô

"Anh muốn làm gì?" Mỗi một hành động bất chợt của người đàn ông này đều khiến cô hoảng hốt.

"Lên xe đi, tôi đưa cô về"

"Không cần, tôi tự bắt xe về nhà"

"Tôi bảo cô lên xe thì lên xe đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì" Ấn cô vào trong xe, Ngự Giao ngồi vào ghế lái lập tức khởi động xe.

Trong lòng Tiết Noãn Nhi rất tức giận, tuy nhiên không muốn tranh luận quá nhiều với anh, vì vậy khéo léo nói; "Tổng giám đốc hẳn rất bận rộn, không cần đưa tôi về đâu"

"Hôm nay tôi không bận, dù sao cũng thuận đường"

"Thuận đường? Hôm nay anh không về nhà sao?"

"Tôi quyết định làm hàng xóm của cô một thời gian"

Tiết Noãn Nhi cả kinh "Ý anh là muốn ở lại trong khu chung cư sao?"

"Đúng vậy, có vấn gì sao?"

"Không, không có vấn gì gì"

"Đúng rồi, không biết Lang Long đã nói với cô chuyện này chưa" Ngự Giao làm bộ thản nhiên nói

"Chuyện gì?"

"Chuyện của thu mua công ty khác, tôi đã bảo cậu ấy và Khiết Phàm đi giải quyết. Bây giờ cô là trợ lý của cậu ấy, chẳng lẽ ngay cả những chuyện này cũng không biết sao?"

Tiết Noãn Nhi lắc đầu "Tôi không biết" Xem ra cô phải để tâm đến mọi việc trong công ty nhiều hơn. Dương Tuyết Hoa nói, nếu có bất kỳ động tĩnh gì đều phải báo cho bà ta biết.

"....Vậy lên kế hoạch thu mua cái gì?"

"Tôi định thu mua một số công ty nhỏ"

"Ồ"

"Chẳng qua trong đó có một ông chủ của công ty nhỏ, nói ra chắc chắn cô cũng biết"

"Doãn Lực"

Tiết Noãn Nhi nhướng mày, nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt không thể tin, kích động hỏi: "Anh thu mua công ty của ông ấy làm gì? Ông ấy là bố đẻ Băng Dao, không phải anh rất yêu Băng Dao sao?"

Khóe miệng Ngự Giao khẽ cong lên nở nụ cười lạnh: "Tôi làm như vậy, cũng là vì cô ấy"

"Có ý gì?" cô không hiểu

Ngự Giao vẫn nhìn thẳng con đường phía trước, từ từ kéo cửa kính xe xuống thản nhiên nói: "Thật ra tôi hoàn toàn không tin lời cô nói, nhất định cô và Băng Dao liên kết lại gạt tôi. Băng Dao tuyệt đối chưa chết, nơi này của tôi có thể cảm nhận được điều đó." Ngón tay anh chỉ thẳng vào trái tim mình.

Bình luận





Chi tiết truyện