chương 120/ 270

Một tiếng còi kéo dài vang lên, cũng là lúc chiếc tàu chở khách xa hoa từ từ rời bến.

Doãn Băng Dao đứng trên boong tàu, đưa mắt ngắm nhìn vẻ đẹp rực rỡ của ánh hoàng hôn.

Lại là ánh mặt trời rực rỡ của buổi chiều tà, một ngày cũng như hôm nay, cô và Lăng Diệc cùng ngắm ánh hoàng hôn mỹ lệ trong một buổi chiều.

Ánh mặt trời đỏ ối chiếu lên người, tạo thành những gọn sóng lăn tăn trong đôi mắt cô.

Có lẽ lúc này trên chính con tàu chở khách này, cô và Ngự Giao kẽ kết thúc tất cả những vương mắc thống khổ.

***

Tập đoàn Thẩm thị.

Tòa cao ốc cao vút như lẫn vào trong đám mây, dưới ánh tà dương mềm mại đáng yêu, vẫn vô cùng hùng vĩ.

Phạm Khiết Phàm ôm tập tài liệu chạy hết tầng trên xuống tầng dưới, đôi giày cao gót dưới chân cô không ngừng nện xuống sàn, tạo nên những tiếng cạch cạch vang dội.

Cả ngày không nhìn thấy Ngự Giao, ngay điện thoại cũng không gọi được!

Lang Long chuẩn bị tan tầm, lúc đi ra khỏi văn phòng, thấy cô đúng đợi ở đại sảnh không ngừng gọi điện thoại, dáng vẻ vô cùng sốt ruột.

"Cậu làm gì vậy? Vẫn chưa về à" Lang Long hỏi.

"Tớ đang gọi điện thoại cho Giao, nhưng mãi không gọi được, không biết cậu ấy đi đâu nữa" cô ấn phím gọi một lần nữa, tiếp tục gọi điện thoại cho Ngự Giao.

"Cậu ấy đi du lịch rồi, cậu không biết sao?"

"Du lịch?" Phạm Khiết Phàm kinh ngạc, "Cậu ấy đi bao giờ?"

Lang Long giơ tay nhìn chiếc đồng hồ Rolex đeo trên cổ tay, "Chắc tàu cũng vừa mới rời bến thôi"

"Tại sao tớ không biết chuyện này! Ở đây có một số tài liệu cần cậu ấy ký gấp" Phạm Khiết Phàm giẫm chân.

"Vậy thì để ở kia đi, đợi cậu ấy về rồi ký sau"

"Cũng chỉ còn cách đó thôi"

Phạm Khiết Phàm cất điện thoại di động, bước lên nhỏ giọng hỏi: "Cậu ấy làm gì có thời gian rảnh rỗi mà đi du lịch? Chắc là có công việc gì đó đúng không?"

"Có công việc gì đây, chỉ đơn giản là đi du lịch thôi"

"Với ai?"

"Doãn Băng Dao, tớ nghĩ chắc cậu ấy muốn đưa cô ấy đi chơi cho vơi bớt nỗi buồn. Dù sao em trai người ta qua đời, chắc chắn trong lòng rất đau đớn"

Lang Long ấn của thang máy, "Cậu có xuống luôn không?"

"Ừ" Phạm Khiết Phàm vội vàng đi theo anh vào thang máy.

Cô buộc tóc cao kiểu đuôi ngựa, để lộ vầng trán thanh tú, nhìn rất xinh đẹp lại giỏi giang.

"Sao cậu ấy có thể bỏ lại cả núi công việc để đi du lịch cùng Doãn Băng Dao tới mấy ngày liền, chẳng lẽ cậu ấy thực sự yêu người phụ nữ đó? Không còn hận cô ta nữa?"

Lang Long nhìn dáng vẻ nghi hoặc của cô, lắc đầu, giang tay: "Chuyện này tớ không biết"

Bên kia, Tô Y Thu và Đồng Bội cũng không ngừng gọi điện thoại cho Doãn Băng Dao, nhưng đều tắt máy.

Hai người rất lo lắng, liền chạy tới nhà cô, ấn chuông cửa, nhưng cũng không có ai.

Đồng Bội nhìn Tô Y Thu, ánh mắt vô cùng lo lắng: "Liệu có xảy ra chuyện gì không?"

"Cậu đừng làm tớ sợ" sắc mặt Tô Y Thu tái nhợt.

Đồng Bội vội vàng lấy điện thoại di động ra, "Ngốc quá, sao không nghĩ ra goi di động không được, thì gọi vào điện thoại bàn "

Cô bấm số điện thoại nhà của Doãn Băng Dao.

Tút.... tút.... tút.....

"Xin chào, tôi là Băng Dao, chắc chắn là Đồng Đồng và Y Thu đúng không, hiện giờ tớ đang đi du lịch, không có ở nhà, có việc gì các cậu cứ nhắn lại cho tớ"

Phù....

Hai người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tô Y Thu vỗ ngực, "May mà câu ấy còn nhớ dùng điện thoại bàn để nhắn lại"

"Cậu ấy vẫn biết đi du lịch để vơi bớt nỗi buồn, vậy chắc tâm trạng cũng không quá tệ, chúng ta không cần lo lắng nữa, đi thôi"

Đồng Bội và Tô Y Thu rời khỏi nhà Doãn Băng Dao, vừa bước chân xuống lầu đã nghe thấy tiếng còi xe. Đồng Bội ngẩng đầu liền thấy xe Phương Chính Đông dừng ngay trước mặt.

Cô bước tới, dùng túi xách của mình đập thật mạnh vào cửa xe, "Sao anh tới đây?"

Phương Chính Đông mở cửa xe, "Tất nhiên là tới tìm cô rồi, tôi biết thế nào cô cũng đến đây"

"Tìm tôi làm gì? Sao không đi tìm mấy người bạn tốt kia của anh ấy?" cô châm chọc, "Chẳng lẽ bây giờ bọn họ cũng cảm thấy anh rất đáng ghét sao?"

"Giao đi du lịch nước ngoài, một mình tôi rất lẻ loi hiu quạnh, không đến tìm cô còn biết làm gì" Phương Chính Đông làm vẻ đáng thương.

Tô Y Thu nhíu mày, hỏi: "Anh nói gì?"

Lúc này Phương Chính Đông mới nhìn thấy Tô Y Thu đứng bên cạnh, vội vàng cười ha ha, "Không có gì... tôi chỉ nói hiện giờ Giao đang ở nước ngoài, theo tính cậu ấy thì công việc chính là chơi đùa, cho nên tôi mới nói tắt là cậu ấy đi chơi"

Nhìn thấy ánh mắt hung ác của Đồng Bội, anh nghĩ nếu không giải thích tốt một chút, chắc chắn hôm nay sẽ rất thê thảm.

"Anh ấy đi công tác? Bao giờ thì trở về?" Tô Y Thu hỏi, tại sao cô không biết anh ra nước ngoài.

"Chắc khoảng mười ngày" Phương Chính Đông nói.

"Lâu vậy sao?" Tô Y Thu kinh ngạc.

"Đúng vậy"

"Ừm, vậy hai người nói chuyện tiếp nha, tôi đi trước" mặc dù trong lòng rất hoài nghi, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, biết cứ hỏi tiếp như vậy cũng không phải phép, nên đành thôi.

Cô ngồi vào xe của mình, vẫy tay tạm biệt Đồng Bội, "Đã có hộ hoa sứ giả, nên tớ không đưa cậu về nhà nữa, chúc buổi tối chơi vui vẻ nha"

"Ai muốn đi chơi cùng anh ta" cô thoát khỏi cánh tay Phương Chính Đông, "Y Thu đi đường chú ý an toàn đó"

"Ừm, tạm biệt"

Tô Y Thu nổ máy, nụ cười trên mặt từ từ cứng đờ.

Không trùng hợp như vậy chứ, cùng một lúc cả hai người đều không có mặt ở đây.

Nghĩ tới đây, Tô Y Thu liền tăng tốc, bấm tấm kính cửa xe xuống, những cơn gió không ngừng thổi trên mặt, nước mắt nóng bỏng chảy dài xuống má, nhanh chóng bị ngọn gió lạnh lẽo thổi khô. Trái tim cô nhưng có hàng trăm con kiến cắn xé.

Chẳng lẽ, bọn họ không hề để ý tới cảm nhận của cô, dù chỉ một chút xíu?

Xe Tô Y Thu vừa rời đi, Đồng Bội liền nhấc chân, đạp xuống một cái thật mạnh, xuống chân Phương Chính Đông.

"Oái...." Phương Chính Đông đau đến vội vàng ôm chân, chân còn lại không ngừng nhảy trên mặt đất, dáng vẻ rất buồn cười, khuôn mặt tuấn mỹ đau đến nhe răng trợn mắt.

"Cô.... cô thật độc ác"

"Cho anh chừa cái tội nói năng linh tinh! Sau này ở trước mặt Y Thu nên nói chuyện cẩn thận một chút" cô sẵn giọng nói.

"Được được, tôi biết rồi"

"Biết sự lợi hại của bản tiểu thư là tốt" hai tay cô chống hông, dáng vẻ cao ngạo nói.

Phương Chính Đông đột nhiên buông chân, nghiêm túc nhìn cô.

"Anh không đau sao?" thấy vẻ mặt anh đột nhiên thay đổi, Đồng Bội kinh ngạc hỏi.

"Tối hôm nay, tôi phải cho cô biết sự lợi hại của bản thiếu gia" khóe miệng anh khẽ cong lên, đồ phụ nữ ngu ngốc, giả bộ đau mà cô cũng tin.

Nhanh như chớp, ôm cô vào ngực, quay người lại, đè cô lên thân xe, ngang ngược chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô.

Đồng Bội kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, Phương Chính Đông đã mở cửa xe, đẩy cô vào trong xe. Anh ấn cô xuống ghế xe, hay bàn tay trắng trợn lướt trên người cô.

Cô chưa bao giờ gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào, cảm giác bị đàn ông vuốt ve, thậm chí giây phút đầu còn hơi thất thần.

Phương Chính Đông vén áo cô, bàn tay bóng rực luồn vào trong áo, sau đó xoa nắn bầu ngực tròn trịa của cô....

Bình luận





Chi tiết truyện