chương 255/ 270

Người vệ sĩ đưa tay ngăn cản Tô Y Thu: "Cô không thể vào" với gương mặt vô cùng lạnh lẽo.

Nghe người vệ sĩ gọi mình như vậy, Tô Y Thu nhíu mày: "Ngự Giao ở bên trong đúng không? anh không biết tôi sao?"

Gương mặt người vệ sĩ thiết diện vô tư, "Tôi không biết, nhưng tổng giám đốc đã dặn, dù là ai cũng không được cho vào ấy rầy."

Tô Y Thu tức giận, "Anh là người mới?" thậm chí ngay cả một vợ tổng giám đốc cũng không nhận ra! Trong lòng Tô Y Thu có cảm giác nhục nhã.

"Phu nhân tổng giám đốc"

Người vệ sĩ vừa ngăn cản Tô Y Thu nghe thấy vậy, không khỏi trợn to hai mắt, trên trán rịn từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.

Đắc tội với phu nhân tổng giám đốc, chắc chắn anh ta sẽ bị đuổi việc, nhưng anh thật sự chưa từng gặp mặt phu nhân tổng giám đốc...

Nghĩ lại, người vệ sĩ lại cảm thấy kỳ quái, khi nãy tổng giám đốc tới có dẫn theo một người phụ nữ xinh đẹp, nhìn dáng vẻ rất thân mật. Nhưng bây giờ phu nhân tổng giám đốc tới....

Anh ta lo lắng liếc mắt nhìn người vệ sĩ bên cạnh cũng có vẻ mặt lo lắng.

Tô Y Thu từng gặp qua người vệ sĩ này, anh ta thường đi theo bên cạnh Ngự Giao, hình như là bộ đội đặc chủng giải ngũ trở về. Cô nhìn hai người, ánh mắt đầy vẻ ngạo mạn, "Vậy tôi đã có thể vào được chưa?"

"Chuyện này...." hai người vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lo lắng cùng một vấn đề.

Tô Y Thu nổi giận, rốt cuộc cô là cái gì? Ngay cả vệ sĩ bảo vệ bên cạnh Ngự Giao cũng coi thường, chẳng lẽ cô chỉ là thứ đồ vật trang trí thôi sao? Trong lòng chua xót và phẫn hận cùng lúc dâng lên, cô cảm giác bản thân mình mọi người vướt bỏ, bị mọi người coi thường.

"Tránh ra cho tôi vào" cô ra lệnh.

Người bộ đội đặc chủng giải ngũ trở về làm vệ sĩ gật đầu, mở cửa giúp Tô Y Thu, "Mời phu nhân vào"

Cánh cửa vừa mở, tất cả mọi ánh mắt của những người trong phòng liền nhìn hướng ra cửa, nụ cười trên gương mặt mỗi người đều cứng đờ, vốn là đang náo nhiệt nói chuyện trên trời dưới đất đột nhiên yên lặng.

"Y Thu..." Đồng Bội kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía Doãn Băng Dao, trên gương mặt Doãn Băng Dao cũng ánh lên vẻ kinh hoảng.

Vốn khóe miệng Ngự Giao đang mỉm cười cũng biến mất, cau mày, gương mặt lạnh lẽo không vui.

Doãn Băng Dao đột nhiên có cảm giác quấn bách, giống như mình là tiểu tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng, giờ phút này bị vợ chính thức của người tình bắt gian tại trận, mà trên thực tế cũng đúng là như vậy.

Tô Y Thu thấy ngồi bên cạnh Ngự Giao là Doãn Băng Dao trong ánh mắt hiện lên sự tức giận, bọ họ ngang nhiên sóng vai bên nhau thể hiện tình cảm mặn nồng. Còn cô thì sao? Cô là cái gì?

Nhưng cô biết, giờ phút này cãi lộn cũng vô ích, không chừng còn làm mất thân phận của mình. Khóe miệng hơi cong lên, che giấu tất cả tức giận vào sâu trong lòng.

Nhưng trong giọng nói vẫn mang theo gai sắc nhọn, nhìn mọi người, cười nói: "Sao vậy? Mọi người không hoan ngheeng tôi sao? Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi"

Đồng Bội đứng lên, đi tới bên cạnh Tô Y Thu, thân mật kéo tay: "Y Thu, làm sao chúng tớ có thể không hoan nghênh cậu"

Tô Y Thu lạnh lùng rút tat mình ra, nhỏ giọng nói một câu: "Gió chiều nào che chiều ấy"

Câu nói này lọt vào tai Đồng Bội, nụ cười trên mặt cô phút chốc cừng đờ. Đúng vậy, cô giống như gió chiều nào che chiều ấy, nhưng cô làm vậy chỉ là muốn hóa giải sự lùng túng của mọi người.

Những lúc như thế này, Doãn Băng Dao biết mình không nên ở lại. Cô hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào đó.

"Mọi người ở lại chơi, tôi về trước" đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Sao vậy? Cô cảm thấy xấu hổ sao?" Tô Y Thu nheo mắt nhìn, "Băng Dao, năm đó cô như vậy, hôm nay cô cũng như vậy. Tôi nghĩ chắc cô đã có thói quen làm người thứ ba, cho nên đối mặt với những tình huống như thế này phải rất tự nhiên chứ"

Những lời châm chọc này khiến trái tim Băng Dao đau nhói.

Doãn Băng Dao cảm giác giờ phút này mình như một kẻ xấu xa, đột nhiên tất cả ánh đèn đều chiếu thẳng vào người, khiến sự xấu xa của cô hiện rõ ràng trước mắt tất cả mọi người.

đúng lúc Doãn Băng Dao cảm giác bất lực, đột nhiên một bàn tay ấm áp nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

Ngự Giao đứng lên, kéo tay Doãn Băng Dao. Cơ thể to lớn của anh đứng trước cô, đem lại cho Băng Dao cảm giác an toàn vô hạn. Sự bảo vệ của anh với Băng Dao vô cùng rõ ràng. Hơn nữa động tác này còn chứng mình, anh đứng về phía Doãn Băng Dao.

Cơ thể Tô Y Thu run rẩy, không cách nào tiếp tục che giấu nỗi nhục nhã và tức giận trong lòng.

"Các người muốn làm gì? Đứng trước mặt người vợ là tôi đây, mà coi như không ra gì sao?"

Ngự Giao cau mày, thực sự càng ngày càng ghét Tô Y Thu, đặc biệt cái dáng vẻ không tức thời này.

Doãn Băng Dao sống chết muốn rút tay ra khỏi tay Ngự Giao, nhưng Ngự Giao nắm rất chặt.

"Giao, mau buông tay, em phải về" cô nhỏ giọng nói, giống như tiếng muỗi vo ve, giờ phút này vừa cảm thấy áy náy vừa cảm thấy mất mặt.

Ngự Giao nắm chặt tay anh không buông, "Em không thể đi"

Vẻ mặt anh thản nhiên, hơn nữa hoàn toàn không cảm thấy Băng Dao là người thứ ba, bởi anh chưa bao giờ yêu Tô Y Thu. Năm đó kết hôn chỉ là giả vờ, là Tô Y Thu sống chế bám vào, hơn nữa anh đã gửi đơn ly hôn cho cô ta rồi.

Phương Chính Đông nhìn ra lửa giận trong đáy mắt Ngự Giao, nếu Tô Y Thu vẫn ở lại đây không đi, hậu quả chắc chắn không cách nào tưởng tượng. Anh vội bước lên, kéo Đồng Bội và Tô Y Thu nói: "Y Thu chúng ta đi trước đã"

Tô Y Thu thất vọng nhìn Đồng Bội cùng Phương Chính Đông, "Tất cả mọi người đều biết, tất cả mọi người đều không coi tôi ra gì đúng không"

Đồng Bội vội vàng nhỏ giọng giải thích, "Y Thu, chuyện không phải như em nghĩ, chúng ta đi trước được không?"

"Đi? Tại sao tôi phải đi? Tôi mới là vợ của Ngự Giao" cô phẫn hận nhìn về phía Doãn Băng Dao.

"Y Thu, đừng ầm ĩ nữa được không?"

"Không cần các người xen vào chuyện của tôi" mắt xa lạ nhìn Đồng Bội, "Nếu như cậu thực sự coi tôi là bạn tốt, thì sẽ không giúp Doãn Băng Dao, cùng nhau phản bội tôi"

"Tớ không có" Đồng Bội vội vàng giải thích.

"Tôi không muốn phải nghe những lời này, hôm nay tôi sẽ không đi"

Tại sao cô phải đi? Người phải đi là Doãn Băng Dao! Người thứ ba là Doãn Băng Dao!

Cô đưa mắt nhìn xuống bàn tay Ngự Giao đang nắm chặt tay Doãn Băng Dao, cố gắng kiềm chế nước mắt. Không được khóc, không thể khóc hèn mọn như vậy.

"Giao, em đã mang thai con của chúng ta, làm sao anh có thể đối xử với em như vậy?" Cô chất vấn nhìn Ngự Giao, đôi mắt xinh đẹp lấp loáng nước.

Trong lòng Doãn Băng Dao nổ vang một tiếng "đoàng", cô và Tô Y Thu đều chờ đợi giống nhau, đnag mong đợi câu trả lời của Ngự Giao.

Bình luận





Chi tiết truyện