Ngự Giao hít sâu một hơi, từ từ thở ra thật chậm, nhưng vẫn có thể nhận thấy anh đang cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
So với sáu năm trước, hiện giờ anh đã trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, rất nhiều, đã có thể khống chế cảm xúc của mình tốt hơn trước đây.
"Y Thu, đừng như vậy. Anh thật sự chỉ coi em là một người em gái."
"Vì trong lòng anh có người khác, cho nên mãi mãi không thể yêu em được phải không?" Tô Y Thu hai mắt lưng tròng nhìn anh.
Ngự Giao cầm ly rượu lên nhấp một ngụm rượu, không lên tiếng.
"Là Băng Dao đúng không? Em biết quan hệ giữa anh và Doãn Băng Dao năm đó. Cho nên trong lòng của anh, chỉ có cậu ấy đúng không?"
Ngự Giao vẫn giữ im lặng như cũ. Anh biết bản thân đã có hôn ước với Y Thu, nhưng vẫn cố ý hành hạ Doãn Băng Dao. Đây là một sai lầm lớn, khiến bản thân cũng như nhiều người khác phải đau khổ. Nhưng trái tim anh không có cách nào để tự lừa dối bản thân, người anh yêu chính là Doãn Băng Dao.
"Anh Bằng, những năm qua chúng ta chưa từng nhìn thấy cậu ấy, dù chỉ là cái bóng, nói không chừng cậu ấy.... đã chết...."
"Cộp" một tiếng, Ngự Giao nặng nề đặt ly rượu trên tay xuống mặt bàn, chất lỏng màu đỏ trong ly sóng sánh.
Anh đứng lên, không vui nói: "Em muốn ngủ ở đây cũng được, vậy anh sẽ ngủ ở phòng đọc sách." Anh ghét phải nghe thấy những câu nói Doãn Băng Dao đã chết.
"Ngạn Bằng" Tô Y Thu kéo anh, khóc nói: "Sau này em sẽ không bao giờ... gọi anh là anh*, nếu không cả đời anh sẽ mãi mãi chỉ có thể coi em là em gái"
(* Nguyên văn là ca ca là cách xưng hô thân mật kiểu anh trai, em gái)
Ngự Giao lạnh lùng rút tay ra: "Cho dù em gọi là gì, đều không thể thay đổi sự thật. Y Thu, chúng ta ly hôn đi, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn"
Anh xoay người đi ra ngoài.
Cả cơ thể Tô Y Thu như mất đi toàn bộ sức lực ngồi sụp xuống mặt đất, từng giọt nước mắt rơi xuống tấm thảm đắt tiền.
Tại sao lại trở thành như vậy? Trước đây, cô cho rằng trong lòng Ngự Giao có mình, dù không phải là yêu nhưng cũng là rất thích. Nhưng từ sau khi Doãn Băng Dao xuất hiện, cô biết trong trái tim anh đã không còn vị trí cho cho mình nữa rồi.
Nhưng cô không tức giận, vẫn ở bên cạnh anh như trước đây. Cô cho rằng chỉ cần mình dùng chân tình, có một ngày nào đó anh sẽ cảm động. Nhưng sáu năm rồi! Trái tim anh vẫn luôn luôn khép chặt.
Tô Y Thu ầm thầm tự thề với lòng: "Ngạn Bằng, em sẽ không ly hôn! Tuyệt đối không ly hôn! Em sẽ có một ngày, anh yêu em! Anh nhất định sẽ yêu em"
Ngự Giao trải qua một đêm dài đằng đẵng này trong phòng đọc sách.
Gần đây mí mắt anh thường bị giật không ngừng, giống như có điều gì đó sắp xảy ra.
Sáng sớm ngày hôm sau anh đã tới công ty làm việc, vùi đầu vào công viêc. Trong công ty có rất nhiều việc, anh hoàn toàn có thể giao cho cấp dưới giải quyết, nhưng anh luôn tự mình xử lý. Anh muốn dùng sự bận rộn để làm tê dại thần kinh của mình. Một ngày bận rộn trôi qua, Ngự Giao đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng người dưới bên dưới lục tục tan việc về nhà. Riêng bản thân anh hoàn toàn không muốn về nhà, hôm nay ngôi nhà đó đã không còn là một ngôi nhà theo đúng nghĩa của nó.
Ngự Giao xoa xoa mi tâm, xoay người cầm chiếc áo vest vắt trên ghế, khoác lên vai đi ra khỏi phòng làm việc.
Anh nhớ mình còn một nơi để tới.
"Giao, chờ tớ một chút." Phạm Khiết Phàm bước tới, hỏi: "Cô Tô vẫn từ chối chuyện ly hôn đúng không?"
Ngự Giao gật đầu: "Ừ"
"Hay là... để tớ thử nói chuyện với cô ấy."
"Cậu?" Anh nghi hoặc nhìn
"Chẳng lẽ cậu quên tớ có tài ăn nói như thế nào rồi sao? Mỗi lần có hợp đồng, chỉ cần tớ ra mặt nói mấy câu đã có thể thành công." Phạm Khiết Phàm mỉm cười, cô biết Ngự Giao không yêu Tô Y Thu.
Anh cười cười: "Được, vậy thử đi."
"Buổi tối ăn cơm cùng nhau nhé."
"Không, tớ có việc rồi." Anh đi thẳng vào thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc, bấm xuống tầng ngầm bãi đậu xe.
Gương mặt Phạm Khiết Phàm nhìn như đưa đám, thầm tự cổ vũ trong lòng. Cố gắng lên, nhất định phải cố gắng, chỉ cần người phụ nữ cậu ấy yêu ko có bên cạnh, cô cũng không cần lo lắng.
Ngự Giao lái xe tới một khu chung cư sang trọng. Nơi này là này trước đây anh từng mua cho Doãn Băng Dao một căn hộ chung cư.
Mấy năm trước, anh đã mua một căn hộ đối diện với căn hộ của Doãn Băng Dao, vừa khéo hướng cửa sổ của căn phòng này có thể bao quát toàn cửa sổ căn hộ của Doãn Băng Dao.
Anh làm như vậy, chẳng qua là chờ đợi có một ngày Doãn Băng Dao trở lại. Anh sợ nếu như bản thân ở trong căn phòng của Doãn Băng Dao, cô hận anh như vậy, nếu biết anh sống trong đó, nhất định không dám trở về.
Cho nên anh mua một căn hộ đối diện, có thể quan sát nhất cử nhất động của căn phòng đối diện. Nếu cô trở lại, anh tuyệt đối không tới quấy rầy hoặc hù dọa cô
Đỗ xe xong, Ngự Giao đi về phía thang máy. Để tránh phải chạm mặt với Tô Y Thu, thật ra tạm thời ở lại nơi này cũng là một ý hiến hay.
Đi tới cửa tháng máy, nhìn thấy một người phụ nữ cũng đang đứng chờ thang máy.
Mái tóc đen nhánh gợn sóng của Tiết Noãn Nhi xõa xuống bờ vai, trên tay cô cầm một cuốn sách, cúi đầu chăm chú đọc, mái tóc bên trái xõa xuống tạo thành một "Tấm rèm" tuyệt đẹp, khiến Ngự Giao đứng bên cạnh không thể nhìn được gương mặt của cô.
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Tiết Noãn Nhi vừa đọc sách, vừa đi vào.
Ngự Giao đứng bên bên phải cô vươn tay nhấn nút lên lầu tám. Tiết Noãn Nhi vừa giơ tay định ấn nút nhìn thấy đèn đã sáng, vì vậy cúi đầu tiếp tục đọc quyển sách trên tay.
Đây là quyển sách dậy nấu ăn, cô muốn làm cho nhóc con kia thật nhiều món ăn ngon. Nhưng thằng bé lại ăn kiêng rất kỹ, để con trai phát triển thật khỏe mạnh, cô cũng phải nghiên cứu không ít những cuốn sách như thế này.
Trong thang máy, Ngự Giao đứng thắng tắp sắc mặt nặng nề, cũng không chú ý đến người phụ nữ bên cạnh. Thang máy từ từ đi lên, mấy giây sau đột nhiên vang lên một tiếng đinh, trong nháy mắt trong thang máy tối sầm, rồi dừng lại
"A"
Sự cố đột nhiên xuất hiện khiến Tiết Noãn Nhi sợ hãi thét lên, cô hất rơi quyển sách, lùi về phía sau mấy bước, phát hiện bên cạnh có người, lúc này mới nhớ ra hình như vừa rồi có một người đàn ông vào thang máy cùng, bị sợ hãi đến hoảng loạn cô vội vã ôm chặt lấy người kia.
Trong bóng tối, đôi mày kiếm của Ngự Giao khẽ chau lại, nhất định là thang máy đã xảy ra chuyện, tình huống như thế này đối với anh hoàn toàn không đáng sợ.
Tiết Noãn Nhi ôm chặt tay anh, hỏi: "Anh gì ơi, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Giọng nói quen thuộc này khiến Ngự Giao sững người hai mắt mở lớn, vươn tay ôm chặt người phụ nữ trong bóng tối, cơ thể này đã khiến anh hoảng hốt gọi tên vô số lần trong những cơn mơ "Băng Dao"
Bình luận
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1