chương 206/ 270

"Tôi ở dưới lầu." Giọng nói dịu dàng của Ngự Giao như lẫn trong tiếng gió, giọng nói bá đạo hàng ngày như bị gió thổi tan chỉ còn lại sự dịu dàng.

Giờ phút này, anh không còn là Tổng giám đốc quyền cao chức trọng, cũng không phải là nhân vật khiến người khác chỉ cần nghe đến cái tên thôi đã sợ mất mật, giờ này anh chỉ còn là một người đàn ông bình thường khổ sở đau đớn vì nỗi nhớ người yêu.

"Anh chờ chút, tôi sẽ xuống ngay."

Tuy không muốn tiếp xúc quá nhiều với Ngự Giao, nhưng khi nghe giọng nói nghẹn ngào của anh lại biết anh uống say một mình đứng bên lề đường, khiến trong lòng cô xuất hiện cảm giác lo lắng không giải thích được.

Cô rời giường mặc quần áo xong, cầm lược chải sơ qua mái tóc dài. Sau đó chạy một mạch xuống dưới lầu. Nhưng khi xuống tới nơi không nhìn thấy bóng dáng Ngự Giao đâu, lại chạy ra ngoài khu chung cư, bây giờ đã là hai giờ sáng ngoài mấy chiếc đèn cao áp trong khu chung cư không còn bất kỳ ngọn đèn thắp sáng nào.

Đi ra ngoài khu chung cư liền nhìn thấy Ngự Giao đang đứng dựa người vào bốt điện thoại công cộng ven đường, hình như uống rất say. Cô bước chậm lại, khi tới gần anh cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, không thể biểu hiện vẻ mặt căng thẳng...

"Em đến rồi à" Đôi mắt say lờ đờ mông lung của anh nhìn cô, nở nụ cười thản nhiên.

"Ừm"

Nhìn mái tóc dài đen được búi gọn trên đầu của Tiết Noãn Nhi. Anh càng cảm thấy cô giống như trước đây.

Cô đưa tay xoa mặt mình "Trên mặt tôi dính gì sao?" Bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến cô hơi mất tự nhiên.

Khóe miệng Ngự Giao khẽ cong lên "Cô như vậy nhìn càng giống Băng Dao, cô ấy cũng thích dùng một chiếc đũa để búi tóc cao lên."

Tiết Noãn Nhi không nhịn được bật cười "Đó không phải là chiếc đũa."

"Không phải là đũa thì là cái gì?"

"Đó là chiếc châm cài đầu, nhìn qua rất giống chiếc đũa. Bây giờ có khá nhiều phụ nữ dùng loại châm này."

Ngự Giao ngượng ngùng cười cười "Vậy sao? Ha ha, xem ra tôi lạc hậu quá rồi."

Sự điềm đạm dịu dàng này của anh khiến trong lòng cô thoải mái hơn một chút.

"Anh tự mình lái xe về sao? Rất nguy hiểm đó"

"Không, tài xế của tôi đưa về." Anh rất cảm động, còn tưởng mình nghe lầm. Nếu như anh không nghe lầm thì cô đang quan tâm tới an toàn của anh.

Tiết Noãn Nhi bước tới, khoác tay anh lên vai "Đi thôi, tôi dìu anh lên phòng."

Ngự Giao có chút thụ sủng nhược kinh, nụ cười trên gương mặt anh tuấn càng thêm rõ ràng. Đúng lúc anh đang hưởng thụ cảm giác ấm áp do cô mang lại đột nhiên một chiếc xe dừng lại bên lề đường cách đó không xa. Bốn người tay cầm dao bước xuống xe, chạy thẳng về phía hai người.

Ngự Giao nghe tiếng dừng xe, theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn về phía sau, nhưng không còn kịp một người đàn ông cầm dao lao về phía hai người. Trong tích tắc đầu Ngự Giao liền cảm thấy căng lên, vòng hai tay ôm chặt Tiết Noãn Nhi vào lòng, dùng cơ thể mình che cho cô. Vì vậy nhát dao này vốn muốn chém vào người Tiết Noãn Nhi đã chém thẳng xuống lưng anh.

Xoẹt....

Tiếng lưỡi dao chém vào da thịt.

Tiết Noãn Nhi bị tình huống bất ngờ này họa cho sợ hãi hét lên, ba tên còn lại cũng chạy tới.

"Giao"

Anh kéo cô ra phía sau che chắn, ánh mắt say lờ đờ mông lung khi nãy giờ phút này tràn đầy sát khí nhìn những kẻ trước mặt, nhỏ giọng nói với Tiết Noãn Nhi phía sau lưng: "Đừng sợ, có tôi ở đây."

"Ngự Giao, cuối cùng mày cũng có ngày hôm nay! Hôm nay chúng tao nhất định sẽ báo thụ cho anh Sưu! Đây là con đàn bà của mày? Hôm nay sẽ để mày và con đàn bà của mày được chết chung, coi như là rộng rãi cho mày." Một tên trong số đó nói, cầm dao lao tới.

Ngự Giao đẩy Tiết Noãn Nhi ra, nghiêng người một cái lập tức tóm được cổ tay tên lao tới, dùng sức quay ngược con dao trở lại đâm thẳng vào bụng hắn.

Tiết Noãn Nhi bị cảnh tượng máu me này làm cho hoảng sợ ngơ ngác đứng im tại chỗ, những giọt máu tươi bắt lên mặt cô.

Ba người còn lại thấy thế có hơi hoảng sợ nhưng vẫn tiếp tục lao lên, anh giơ chân đá văng một tên, xoay người tóm được tay của một tên khác, dùng sức bẻ một cái chỉ nghe thấy tiếng "rắc rắc", cổ tay tên đó bị bẻ gãy xương con dao rơi xuống đất "keng" một tiếng.

Bản lĩnh này của anh lần đầu tiên Tiết Noãn Nhi nhìn thấy. Thêm mấy động tác nữa, bốn tên đã đau đớn nằm sõng soài trên mặt đất rên la, rõ ràng bốn tên kia không phải là đối thủ của anh.

"Giao, chúng ta... chúng ta mau báo cảnh sát đi." Tiết Noãn Nhi hoảng sợ mặt tái nhợt, tuy cô không sợ chết nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này vẫn có chút sợ hãi.

"Không cần, đây là chuyện giải quyết cá nhân." Trong mắt anh lộ ra sự lạnh lùng vô tình

Ngự Giao lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, mấy phút sau người của anh chạy tới đem bốn tên nằm dưới đất mang đi

Tiết Noãn Nhi định nói gì đó, nhìn thấy vết chém trên lương Ngự Giao chảy máu liền nói: "Anh bị thương rồi, chúng ta tới bệnh viện"

Anh cười thản nhiên, lăn lộn trong giới xã hội đen nhiều năm, những chuyện như thế này không phải là chưa từng gặp, vết thương nhỏ này đối với anh mà nói không là gì. "Vết thương đơn giản này cô băng bó được chứ?"

"Ừm" Tiết Noãn Nhi gật đầu

"Vậy chúng ta lên phòng tôi, cô băng bó lại cho tôi là được rồi." Anh không muốn vào nhà cô, sẽ làm Tiểu Diệc sợ mất.

"Tôi..." Cô luống cuống chân tay, nhìn thấy máu trên người anh trong lòng vô cùng hoảng hốt.

"Không sao đâu, cô làm được mà"

Vì vậy, Tiết Noãn Nhi dìu Ngự Giao lên lầu, đi thẳng vào căn hộ của anh, vội vàng tìm hộp cứu thương sau đó cởi áo anh ra. Những cơ bắp rắn chắc trên người anh lộ ra bên ngoài, lúc này cô mới phát hiện trên người anh có rất nhiều các vết sẹo lớn nhỏ nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến Thẩm mỹ, ngược lại nhìn qua tạo cho cơ thể vẻ nam tính hoang dã.

"Tôi sẽ khử trùng vết thương trước."

"Cô cứ làm đi, tôi không đau"

Cô nhỏ cồn vào bông, khử trùng miệng vết thương cho anh trước. Ngự Giao cắn chặt môi, gương mặt tuấn mỹ căng cứng, tuy ngoài miệng anh nói không đau, nhưng trên trán đã rịn ra những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu. Dù sao cảm giác đau đớn này bất kỳ ai cũng không thể chịu được

Sau khi xử lý vết thương xong, Tiết Noãn Nhi bắt đầu thu dọn tàn cuộc, ném chiếc áo và bông băng dính máu vào thùng rác. Mặc dù đã bình tĩnh lại, những nhớ tới những hình ảnh vừa rồi trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Khi nãy đều tại tôi, nếu như không phải do tôi anh sẽ không bị thương." Cô áy náy nhìn gương mặt tái nhợt của Ngự Giao. Nếu như anh không bảo vệ cô, bây giờ vết thương kia đã ở trên người cô rồi.

Ngự Giao cười cười "Cô ngốc quá, người nên nói xin lỗi là tôi mới phải, vì tôi là người gọi cô xuống mà. Hơn nữa, vốn dĩ người mấy tên đó nhằm vào là tôi cơ mà"

"Bọn chúng là ai?"

"Là kẻ thù trước đây thôi, tôi cũng không nhớ rõ là ai" Anh thản nhiên nói, dù sao kẻ thù của anh không phải chỉ có một hoặc hai người.

"Không báo cảnh sát, vậy anh định xử lý bọn chúng thế nào?”

"Tất nhiên là theo quy tắc cũ"

"Anh muốn giết bọn họ sao?" Sắc mặt Tiết Noãn Nhi trầm xuống

Bình luận





Chi tiết truyện