chương 93/ 270

Doãn Băng Dao ngước mắt, lạnh lùng thốt ra một từ: "Không"

"Từ trước tới giờ chưa từng sao?"

"Chưa"

Trước đây từng rung động, nhưng hiện giờ, cô muốn xoa đi tất cả mọi hình ảnh của anh ta trong lòng mình. Một người đàn ông ma quỷ như anh ta, không đáng để cô yêu thương, cô cũng không có khuynh hướng tự ngược bản thân.

Khóe miệng anh khẽ cong lên đầy nguy hiểm: "Cô có tin không, sớm muộn gì tôi cũng khiến cô phải yêu tôi"

Doãn Băng Dao kinh ngạc nhìn ánh mắt đầy sự chiếm hữu của anh, cứng rắn nói, "Tôi không tin"

"Ha ha..." Anh khinh cuồng cười lớn vài tiếng: "Được, Doãn Băng Dao, chúng ta đánh cuộc đi, cuộc sẽ có một ngày cô yêu tôi"

Thực ra, ngay từ đầu, kế hoạch của anh là khiến cô từ từ yêu anh, sau đó sẽ bị anh vứt bỏ một cách không thương tiếc, khiến cô ta cũng phải nếm thử mùi vị bị vứt bỏ ra sao.

Nhưng sau này, anh phát hiện không thể làm như vậy được. Bởi cứ theo tình hình này, anh sợ trước khi cô yêu anh, thì bản thân đã rung động trước rồi.

Doãn Băng Dao nhìn cười đầy cuồng vọng, cô biết, anh ta nói được nhất định sẽ làm được. Nhưng cô vẫn chỉ là câu nói kia, anh ta có thể giam giữ cơ thể tôi, nhưng không thể nào giam giữ được trái tim tôi.

"Được rồi, cô ra ngoài đi" Ngự Giao đứng lên, chuẩn bị về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Doãn Băng Dao đứng lên, khom lưng cầm ly cà phê và chiếc khay trên bàn trà, khi cô khom lưng, cảnh xuân trước ngực lộ ra không xót chút gì.

Nếu đổi lại là lúc bình thường, anh đã như ác lang vồ mồi, nhưng giờ phút này, anh chỉ cảm giác mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, còn quá nhiều chuyện chờ anh đi xử lý.

Hôm sau, Ngự Giao vừa mở mắt, Lang Long đã gọi điện thoại tới: "Giao, Tìm được cậu thanh niên tên Phi Tử rồi, cậu ta là bạn thân em trai cậu, sau khi em trai cậu qua đời, cậu ta cũng biến mất một thời gian"

"Bây giờ cậu ta đang ở đâu?"

"Tớ dẫn đang dẫn cậu ta tới công ty"

"Được, tớ sẽ tới công ty ngay"

Cúp điện thoại, Ngự Giao đi vào phòng thay đồ thay một bộ vest, lập tức lái xe tới công ty.

Đi vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, bấm lên lầu cao nhất. Cửa thang máy vừa mở ra, đã nhìn thấy Phạm Khiết Phàm đứng chờ ở bên ngoài.

"Giao, Cậu thanh niên tên Phi Tử đó chính là con trai của tổng giám đốc công ty chúng ta đang hợp tác, cậu định giải quyết cậu ta thế nào?" Phạm Khiết Phàm lo lắng hỏi.

"Trước mắt xem tình hình thế nào đã, chỉ cần là người có liên quan tới tai nạn của Gia Hạo, cho dù cậu ta có là con của ai đi nữa, tớ cũng sẽ không bỏ qua"

Từ nhỏ tính cách anh đã lạnh lùng, không có bất kỳ người thân thiết gần gũi nào, cũng không thích kẻ nào lắm lời.

Nhưng Thẩm Gia Hạo là ngoại lệ, từ khi em trai anh sinh ra, đã mang đến cho anh rất nhiều niềm vui. Mặc dù bình thương anh không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng Phạm Khiết Phàm và hai người bạn thân còn lại của anh đều biết, Thẩm Gia Hạo có địa vị như thế nào trong lòng anh.

Ngự Giao đi vào văn phòng, kéo cao cổ áo, bộ đồ chỉnh tề ban đầu bị anh biến thành xộc xệch. Từ đó có thể thấy, anh là một người tùy tiện.

"Lang Long, dẫn người tên Phi Tử vào đây" Ngự Giao châm một điếu thuốc.

"Ừm" Lang Long đi ra ngoài, Phạm Khiết Phàm tiến lên nói: "Giao, trước khi biết rõ tình hình, cậu không nên làm thương cậu ta, dù sao công ty chúng ta...."

"Tớ biết" Ngự Giao lạnh lùng cắt ngang lời cô.

Mấy phút sau, một cậu thanh niên tóc nhuộm vàng hoe được dẫn vào phòng.

Cậu ta thấy Ngự Giao, trên mặt lộ ra vui mừng: "Anh Giao, nghe nói anh tìm em ạ"

Những cậu thanh niên mới lớn như cậu ta, người trong lòng bọn họ sùng bái đều là Ngự Giao.

Anh có một tập đoàn kinh tế lớn mạnh, bất kể trong giới hắc đạo hay bạch đạo đều phải kiêng dè, trong lòng những cậu thanh niên mới lớn Ngự Giao là một thành công muốn mơ cũng không mơ tới.

Ngự Giao đưa đôi mắt u ám nhìn về phía cậu thanh niên tin Phi tủ.

Phi Tử nhận ra bầu không khí khác lạ, nụ cười trên mặt từ từ biến mất: "Anh, anh Giao.... Hôm nay anh gọi em tới, là có chuyện gì sai bảo sao?"

"Chuyện của Gia Hạo, cậu biết những gì?"

Mặc dù anh rất yêu thương em trai, nhưng bình thường đều bận rộn với công việc, hoàn toàn không biết từ sáng tới tối em trai làm những gì

Cho đến sau khi em trai qua đời, anh mới phát hiện sự quan tâm của bản thân đối với em trai ít lại càng ít.

"Bọn em ngày nào cũng chơi cùng nhau, em là bạn thân của cậu ấy, hiểu rõ cậu ấy hơn ai hết" phi tử vội vàng bắt thân.

Ngự Giao cười nhạo một tiếng: "Vậy trước khi Gia Hạo xẩy ra tai nạn, nó có hành động gì khác thường không?"

"Chuyện này...." Phi Tử xoa xoa gáy, nghĩ một lát: "Trước đó tâm trạng cậu ấy rất tệ, ngày nào cũng uống rượu đến say"

"Cậu có biết tại sao không?" Từ một số tin đồn nghe được, công thêm sự suy đoán của bản thân, anh mới cho rằng nguyên nhân là do Doãn Băng Dao, nhưng điều đó cũng chỉ là suy đoán, cho nên hôm nay, anh muốn làm rõ tất cả mọi chuyện.

Có lẽ trong lòng anh vẫn có một chút hi vọng, hi vọng Doãn Băng Dao không liên quan tới chuyện này, hi vọng tất cả đều chỉ là sự hiểu lầm của anh.

"Gia Hạo thật là, nhiều mỹ nữ theo đuổi cậu ấy như vậy, cậu ấy lại không cần, đi thích một cô gái học đại học năm thứ ba, hình như tên là Doãn Băng Dao"

Ngự Giao khẽ nheo mắt: "Nói tiếp"

"Thời gian đó, em thường tới trường học nhìn người gọi là Doãn Băng Dao, cô ta đúng là rất xinh đẹp, chỉ là vẻ mặt quá lạnh lùng, đối với Gia Hạo cũng luôn có thái độ xa cách."

"Nói vào điểm chính" Ngự Giao đập tay xuống bàn quát.

Phi Tử sợ đến cả người run rẩy: "Sau.... sau đó, Doãn Băng Dao vẫn không để ý đến Gia Hạo, có một hôm Gia Hạo mua một bó hoa hồng lớn tới tỏ tình, hôm đó trời mưa rất to. Kết quả Doãn Băng Dao giật lấy bó hoa hồng ném vào trong thùng giác, Gia Hạo rất đau lòng"

"Sau đó thì sao? Bình thường nó có hay tâm sự với cậu không?" Ngự Giao nóng nảy hỏi.

"Sau khi bị từ chối, có một lần Gia Hạo uống say nói, cậu ấy nhất định phải lấy được Doãn Băng Dao, nếu không lấy được cô ta, cậu ấy cảm thấy cuộc sống này hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết. Bọn em còn cười cậu ấy quá si tình, nói Anh Giao lợi hại như vậy, sai một hai người bắt Doãn Băng Dao lại là xong. Hì hì, anh thấy đúng không?"

Ngự Giao hít sâu một hơi, trầm mặc không nói.

"Giao?" Phạm Khiết Phàm gọi anh một tiếng.

Ngự Giao như sự tỉnh lại, "Ừ, dẫn cậu ta ra ngoài đi"

Lang Long dẫn Phi Tử rời đi, trước khi cậu ta rời đi còn nói với Ngự Giao: "Anh Giao, sau này anh cứ gọi em bất cứ lúc nào, em lúc nào cũng chờ anh sai bảo"

Ngự Giao coi như không nghe thấy, dụi mạnh điếu thuốc vào trong gạt tàn. Doãn Băng Dao, xem ra tôi đối xử với cô không hề oan uổng!

Thẩm gia

Doãn Băng Dao quét dọn vệ sinh xong, phải đi thắp hương cho Thẩm Gia Hạo.

Thẩm Gia Hạo chết, cô ít nhiều cũng có trách nhiệm, cho dù Ngự Giao không bắt cô mỗi ngày phải tới quỳ một tiếng, thì cô cũng sẽ tự đi thắp hương cho cậu ta.

Đến gian nhà thờ, Doãn Băng Dao nghe bên trong phòng thờ truyền ra giọng nói. Cô vội vàng dừng lại, cẩn thận lắng nghe, giọng nói náy rất quen, hình như là của bà chủ! Nhưng những lời nói này có vẻ rất tỉnh táo thần trí rõ ràng!

Để chắc chắn không nghe nhầm, doãn băng dao lẳng lẽ thò đầu ra một chút, quả nhiên là bà chủ Phùng Quân Bình!

Bình luận





Chi tiết truyện