chương 134/ 270

Doãn Băng Dao dời khỏi biệt thự đi ra đường lớn bắt taxi. Một phút trước khi cô bước chân ra khỏi ngôi biệt thự, Vưu Trung Tĩnh liền gọi điện thoại báo cáo với Mục Quang ở đầu bên kia. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi cô đi cách một đoạn xa xa, sẽ lập tức bắt lại.

Doãn Băng Dao lên một chiếc xe taxi, chiếc xe đang chạy băng băng, đột nhiên từ phía sau có một chiếc xe hơi sang trọng đuổi theo, chiếc xe đó vọt thẳng lên trước xe taxi, bẻ tay lái, chắn ngang đường chiếc taxi.

Doãn Băng Dao lao người về phía trước, trán va vào thành ghế trước. Tài xế xuống xe, tức giận chửi mắng: "Lái xe kiểu gì vậy? Không muốn sống nữa à?"

Doãn Băng Dao xoa xoa trán, nhìn thấy từ chiếc xe phía trước một người đàn ông anh tuấn tú rực rữ như ánh mặt trời bước xuống, là Thẩm Hiên Bạch.

Anh lo lắng chạy lên, mở cửa sau xe taxi, nắm chặt tay Doãn Băng Dao kéo xuống xe, đột nhiên ôm chặt cô vào lòng, kích động nói: "Băng Dao, đừng đi, xin em đừng rời khỏi anh."

Doãn Băng Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của anh, căng thẳng luống cuống giống như một đứa bé không nỡ xa thứ mình yêu quý.

"Hiên Bạch, em phải đi."

"Không, anh không cho em đi, bây giờ em có thể đi đâu, hãy ở lại bên cạnh anh để anh chăm sóc cho em. Băng Dao, chẳng lẽ em không tin anh có thể chăm sóc tốt cho em sao? Bây giờ anh có năng lực, anh có thể bảo vệ em" lại ôm chầm cô vào trong ngực.

Tài xế taxi nhấn còi thúc giục: "Rốt cuộc có đi nữa không?"

"Không đi." Thẩm Hiên Bạch trả lời thay cô.

Sau khi chiếc xe taxi rời đi, Thẩm Hiên Bạch vẫn ôm chặt Doãn Băng Dao không buông. Anh rất sợ chỉ cần vừa buông tay, cô sẽ rời đi.

Rốc sức thuyết phục "Lăng Diệc đã không còn, bây giờ em có thể đi tới đâu? Băng Dao, bây giờ anh là người duy nhất đáng để em tin tưởng, em đừng rời khỏi anh được không?"

Doãn Băng Dao suy nghĩ một chút, không thể không nói ra những lời tổn thương "Nhưng Hiên Bạch, chuyện giữa chúng ta chỉ còn là quá khứ, em... em đã yêu Ngự Giao, trong lòng không thể có thêm bất kỳ người nào."

Cô không muốn thừa nhận bản thân yêu Ngự Giao, nhưng vì từ chối Hiên Bạch, cô không thể không nói như vậy.

Sâu trong đáy mắt Thẩm Hiên Bạch hiện lên sự bi thương mất mát, mở to mắt, hít sâu một hơi nói: "Cho dù em yêu anh ta, nhưng em cũng không muốn trở lại bên cạnh anh ta, không phải sao? Anh không quan tâm rốt cuộc em yêu anh hay không, cũng không quan tâm trong trái tim em có anh hay không.... Anh chỉ biết anh rất yêu em. Băng Dao...." Giọng nói của anh bắt đầu nghẹn ngào.

Những lời cự tuyệt trong miệng không thể thốt thành tiếng, Doãn Băng Dao bất đắc dĩ, chỉ đành phải tạm thời ở lại.

Cô gật đầu, nhưng trong lòng lại xác định rõ ràng, sẽ có một ngày cô rời đi.

Hơn nữa sau khi rời đi, tuyệt đôi không thể cho anh biết.

***

Trong biệt thự của Mục Quang, truyền đến tiếng gầm giận dữ: "Đúng là đồ vô dụng"

Bốp....

Một cái bạt tai rơi xuống mặt Vưu Trung Tĩnh, cô ta ngã nhào xuống đất đau đớn ôm má. Mục Quang căm tức nhìn cô, tức giận đến râu dựng mắt trợn tròn.

"Tại sao Doãn Băng Dao rời đi rồi còn trở về?"

"Tôi cũng không biết. Cô ta đã đồng ý với tôi sẽ rời đi." khóe miệng Vưu Trung Tĩnh ửng đỏ, không dám ngẩng đầu nhìn Mục Quang.

"Cô có thể nhân lúc Thẩm Hiên Bạch không có mặt ở đó dẫn cô ta đi, hoặc là trực tiếp dùng thủ đoạn ép cô ta rời đi! Chỉ nói ngoài miệng như vậy, cô cho rằng cô ta sẽ rời đi sao?"

"Tôi...."

"Được rồi! Cô mau trở về đi, sau này không cần khách khí như vậy, sau này tôi không muốn chuyện như thế này xảy ra lần thứ hai."

"Vâng, Mục tiên sinh, tôi biết, lần sau tuyệt đối không để chuyện như này xảy ra lần thứ hai."

Vưu Trung Tĩnh về tới căn biệt thự của Thẩm Hiên Bạch, bản thân chịu một cái tát này, hoàn toàn là vì Doãn Băng Dao. Một ngày chưa đuổi cổ được Doãn Băng Dao, cô sẽ không có một ngày tốt đẹp. Mục tiên sinh sẽ không bỏ qua cho cô. Hơn nữa, cô ta luôn ở bên cạnh Thẩm Hiên Bạch, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến bước tiến của anh. Suy nghĩ một lúc, Vưu Trung Tĩnh nghĩ ra một biện pháp.

Cô nhất định phải đuổi được Doãn Băng Dao đi!

Ngày hôm đó, ba người cùng nhau dùng cơm trưa, Vưu Trung Tĩnh nói: "Hiên Bạch, tôi đã giúp anh nhận một chương trình bên Nhật, anh phải qua bên đó một chuyến."

"Cái gì? Không phải tôi đã nói trong mấy tháng tới tôi không muốn nhận bất kỳ chương trình nào sao?"

"Nhưng anh đã nghỉ ngơi một tháng, đây là sự kiện do công ty đại diện bên kia sắp xếp, tôi cũng không có cách nào từ chối." Vẻ mặt Vưu Trung Tĩnh khó xử.

Hiên Bạch suy nghĩ một chút, "Vậy cũng tốt. Băng Dao, em đi cùng anh"

"Em?" Doãn Băng Dao kinh ngạc

Vưu Trung Tĩnh chen vào: "Hiên Bạch, Băng Dao không phải đang mang thai sao? Đi lại nhiều, sẽ không tốt cho cơ thể cô ấy."

"Đúng đó, em muốn ở lại đây nghỉ ngơi." Doãn Băng Dao gật đầu, nhân cơ hội này cô có thể rời đi.

"Ừm, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi." Anh nhìn về phía Doãn Băng Dao, ánh mắt dịu dàng như nước, "Băng Dao em yên tâm, anh sẽ cố gắng nhanh chóng trở về."

"Vâng, anh đi đường chú ý an toàn."

"Anh biết rồi, em yên tâm." Thẩm Hiên Bạch để dao dĩa xuống, lau khóe miệng, đứng lên nói với Vưu Trung Tĩnh: "Tôi tới phòng đọc sách đợi cô, cô ăn xong vào phòng tìm tôi. Tôi muốn bàn bạc cụ thể với cô về chuyện này."

Sau khi Thẩm Hiên Bạch đi lên lầu, Vưu Trung Tĩnh ý vị sâu xa nhìn thoáng qua Doãn Băng Dao, sau đó đứng dậy, cũng đi theo lên lầu.

Vào tới phòng đọc sách, anh xoay người nhìn Vưu Trung Tĩnh, vẻ mặt âm trầm, "Tại sao đột nhiên có chương trình?"

"Công ty đại diện sắp xếp." Vưu Trung Tĩnh thản nhiên trả lời.

Nhìn vẻ mặt Thẩm Hiên Bạch, trong lòng cô vô cùng uất ức, khi nãy ở trước mặt Doãn Băng Dao, vẻ mặt anh rất dịu dàng. Hiện giờ đối mặt với cô, lại biến thành như vậy. Hôm nay cô chịu đựng những uất ức này, tất cả đều vì Doãn Băng Dao!

Trước khi Doãn Băng Dao xuất hiện, Hiên Bạch chưa bao giờ đối xử với cô như vậy.

"Thật sự là do công ty đại diện sắp xếp?" Trong lòng Thẩm Hiên Bạch có chút nghi ngờ "Cô biết trong thời gian này, tôi phải xử lý những chuyện khác, tại sao không từ chối."

"Hiên Bạch, anh hãy nghe tôi nói. Một tháng nay anh không nhận bất kỳ chương trình biểu diễn nào, anh là một nghệ sĩ, nếu tiếp tục như vậy sẽ có người nghi ngờ thân phận của chúng ta. Cho nên tôi đành phải nhận thay anh. Hơn nữa chuyến đi Nhật lần này chỉ kéo dài mấy ngày. Lần này tôi không đi cùng anh, yên tâm đi, chuyện bên này đã có tôi là Mục tiên sinh xử lý"

Anh nhìn cô ta không chớp mắt, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Vậy cũng được, chỉ còn cách như vậy thôi, làm phiền cô giúp tôi chăm sóc cho Băng Dao"

"Ừm, tôi biết."

Trong lòng Vưu Trung Tĩnh dâng lên niềm vui sướng nho nhỏ. Lần này, nhất định phải diệt trừ Doãn Băng Dao!

Ngày hôm sau, Thẩm Hiên Bạch lên máy bay sang Nhật. Doãn Băng Dao dõi mắt nhìn anh rời đi, trong lòng thầm nói lời tạm biệt với anh. Hiên Bạch, hẹn gặp lại anh sau, cảm ơn anh đã đối tốt với em. Nhưng em không có phúc được hưởng. Sau này nhất định phải tìm được người con gái đáng để anh yêu thương.

Doãn Băng Dao tính buổi trưa sẽ rời đi, khi đang thu doạn đồ đạc, Vưu Trung Tĩnh bước vào.

Bình luận





Chi tiết truyện