chương 12/ 270

Nhờ ánh sáng trên hành lang, có thể lờ mờ nhìn thấy cách sắp xếp đồ vật trong căn phòng, đây là một căn phòng làm việc.

Nhưng hình như bên trong không có người, chỉ có bầu không khí lạnh lẽo và một hương thơm thoang thoảng.

"Đóng cửa lại"

Không biết một giọng nói từ đâu vang lên, khiến Băng Dao sợ tới mức run lên.

Trong tình huống này, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, xoay người đóng cửa lại.

Đóng cửa xong, trong phòng liền bị bao trùm bởi bóng đêm, Băng Dao không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

"Tổng, tổng giám đốc.... anh.... anh.... muốn giết tôi và em trai tôi sao? Xin.... anh đừng giết em trai tôi...."

Không thể phủ nhận sự sợ hãi trong lòng, sợ đến mức miệng nói lắp bắp.

"Ngay bản thân mình cũng phải chết, mà vẫn còn cố gắng bảo vệ em trai, cô đúng là một người chị vĩ đại" Giọng nói lạnh lùng của anh ta đầy châm chọc.

"Có thể...có thể bật đèn lên được không?" Cố gắng để bản thân bình tĩnh không sợ hãi.

"Tôi thích bóng tối"

Đúng là con người kỳ quái, từ lâu cô đã từng nghe đồng nghiệp nói vị tổng giám đốc này là một người thần bí khó lường.

Phì, một hơi thở nóng ấm phả vào người cô, một bàn tay đột nhiên ôm cô từ phía sau lưng, làm cô sợ hãi đến toàn thân cứng ngắc.

Hơi thở nóng hổi thổi vào tai cô, Băng Dao xoay người đẩy anh ta ra, vội vàng lùi về phía sau mấy bước, đến khi lưng cô chạm vào vách tường lạnh lẽo.

Những chiếc đèn trong căn phòng đột nhiên phát sáng, tia sáng bất ngờ khiến mắt cô không kịp thích ứng, vội vàng giơ tay lên che trước mặt.

Khi cánh tay cô từ từ buông xuống, liền thấy đứng trước mặt mình là một người đàn ông lạnh lùng ma mị.

Trên khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, là đôi mắt đen nhánh mê hoặc lòng người.

Cô hơi ngẩng người.

Khóe miệng Ngự Giao khẽ nhếch lên, xoay người đi đến bên cửa sổ, "Soạt" tiếng kéo rèm cửa vang lên, dáng người cao to của anh ta đứng sừng sững trước của sổ sát đất, nhìn màn đêm bên ngoài.

"Muốn tôi giết cô rồi tha cho em trai cô?"

"Vâng... nếu anh tha cho em trai tôi, tôi tình nguyện chết thay..."

"Em trai cô là một tên ngốc phải không? Cô chết đi bỏ lại một mình cậu ta, không phải rất ích kỷ hay sao?" Giọng nói lạnh nhat, đầy hàm ý của anh khẽ vang lên.

"Anh sẽ tha cho tôi sao?" nắm chặt tay, Băng Dao dũng cảm lên tiếng hỏi câu này. Cô phải cố gắng giữ lại mạng sống của mình.

Ngự Giao khẽ cười mấy tiếng, "Cô thật ngây thơ"

Anh xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn Băng Dao từ trên xuống dưới một lượt đánh giá, "Đã có ai nói với cô rằng, cô rất đẹp chưa?"

Anh rất ít khi khen ngợi phụ nữ.

Băng Dao quay đầu, cắn môi.

Cô không ngốc, cô có thể nhìn ra được ngọn lửa đang cháy trong đôi mắt của người đàn ông trước mặt, "Anh muốn tôi phải làm gì? Mới có thể tha cho hai chị em chúng tôi"

"Cô rất thông minh" Hai tay anh ta đút túi quần, sau lưng là bầu trời đêm đen như mực, thỉnh thoảng có những tia chớp chợt lóe lên. Giống như, anh ta thực sự là ác ma từ trong địa ngục bước ra.

Không hiểu tại sao, đột nhiên Băng Dao có cảm giác rất khó thở.

"Cởi quần áo" Đôi môi mỏng khẽ mở, phát ra câu nói khiến cô khiếp sợ.

Bình luận





Chi tiết truyện