Nhìn về phía mấy hộp giấy đặt trên bàn làm việc, không biết bên trọng đựng đồ ăn gì, nhưng cô không ngờ đường đường là Tổng giám đốc một tập đoàn lớn, là một nhân vật oai phong trong giới hắc đạo, lại ăn cơm hộp trong phòng làm việc.
Không phải anh ta nên đi ăn sơn hào hải vị ở một nhà hàng lớn sao?
Ngự Giao mở hộp cơm, mùi thơm bay vào trong mũi Tiết Noãn Nhi khiến cái bụng không an phận của cô lại phát ra tiếng kêu. Anh nghe mà khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười.
"Ăn cùng tôi đi." Anh lặp lại lần nữa.
Trong lòng Tiết Noãn Nhi rất nghi ngờ, cô nghĩ mãi không ra tại sao Ngự Giao đối xử với mình tốt như vậy.
Nhưng nghĩ lại, trước đây ban đầu Ngự Giao cứu mạng hai chị em cô, còn đối xử với cô rất tốt, dùng tính mạng của mình để bảo vệ. Sau khi cô yêu anh ta, anh ta liền chà đạp lên tình yêu đó. Cho nên, cô không thể tin tưởng anh ta!
Tiết Noãn Nhi lắc đầu, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ là một nhân viên quèn, không có tư cách dùng cơm cùng Tổng giám đốc, ý tốt của Tổng giám đốc tôi không dám nhận. Tôi còn có việc bận, xin phép ra ngoài trước" Dứt lời, Tiết Noãn Nhi kéo cửa phòng làm việc đi thẳng tới thang máy. Cô biết, khi Ngự Giao đối tốt với một người nào, đó chính là dấu hiệu báo trước giông bão sắp nổi lên.
Cô tuyệt đối sẽ không rơi vào cạm bẫy đó lần thứ hai.
Người trợ lý thò cổ ra nhìn cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại, thầm nói: "Thật là kỳ lại, mấy năm nay Tổng giám đốc chưa từng nói với bất kỳ người phụ nữ nào quá mấy câu, nhưng sao bây giờ lại đối xử với Tiết Noãn Nhi tốt như vậy?"
Suốt buổi chiều, Tiết Noãn Nhi ôm bụng đói làm việc, tất cả đều là do tên nhóc kia làm hại! Khi nào về đến nhà, cô nhất định phải dậy dỗ tên nhóc ngốc nghếch kia một trận! Khi Tiết Noãn Nhi đang đói đến da bụng dính vào da lưng, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.
Cô vội vàng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người, làm bộ chăm chỉ làm việc. Chỉ riêng chuyện thăng chức đã bị nhiều người nói xấu như vậy, nếu lại bị người khác nhìn thấy cô lười biếng, đó không phải là tạo điều kiện cho người ta bàn tán sao.
"Mời vào"
Mở cửa bước vào là Lang Long
Tiết Noãn Nhi vội vàng đứng lên, lễ phép mỉm cười chào "Giám đốc Lang"
Lang Long mỉm cười bước vào "Ngồi xuống đi, không cần khách sáo với tôi, chúng ta cũng từng gặp nhau một lần ở bên ngoài công ty, cho nên.... cô có thể coi tôi là bạn được không?"
Tiết Noãn Nhi thiếu chút nữa bị câu nói của anh làm cho sợ hãi. Cô biết Lang Long là một người không giỏi nói chuyện, nhưng không ngờ anh ta lại nói chuyện với cô như vậy.
"Được, Giám đốc Lang" Tiết Noãn Nhi cười cười nói
"Cô cũng đừng gọi tôi là Giám đốc nữa được không, có thể gọi thẳng tên họ tôi"
Vẻ mặt Tiết Noãn Nhi hơi xấu hổ, nói: "Vậy cũng được"
Cô không muốn để người khác nói xấu mình, nhưng lại không dám đắc tội với cấp trên.
Lang Long xách một túi đồ ăn trên tay, đặt xuống bàn làm việc của Tiết Noãn Nhi "Cái này tôi mua dưới lầu, không biết cô thích không, nhưng có thể lót dạ một chút. Cô mau ăn đi"
Tiết Noãn Nhi ngẩng đầu lên, đầy cảm kích nhìn Lang Long
"Tôi biết buổi trưa cô không ăn cơm, lúc đó tôi cũng ở trong phòng ăn. Bây giờ chắc chắn cô đói bụng lắm rồi phải không, mau ăn nhanh đi. Tôi không muốn ngày đầu tiên nhân viên đi làm đã bị ngất xỉu vì đói."
Tiết Noãn Nhi cảm động gật đầu "Cảm ơn"
Cô lấy ra từ trong túi một loại bánh quy, mở một chai sữa bò, bắt đầu ăn như hổ đói.
Cô thà bị đói chết cũng không nhận ý tốt của Ngự Giao, nhưng Lang Long không giống vậy, cô và anh ta không có bất kỳ ân oán gì.
Lang Long thích thú nhìn Tiết Noãn Nhi ăn bánh, lúc này Tiết Noãn Nhi mới lúng túng lau miệng, nhận ra mình thật thất thố.
"Tôi biết bọn họ nói những gì, chẳng qua bọn họ chỉ thích nhiều chuyện mà thôi, hơn nữa rất nhiều trong số đó đều vì ghen tỵ, bọn họ ghen tỵ với cô. Cho nên sau này, cô không cần vì một số người mà phải suy nghĩ. Chỉ cần làm việc thật tốt, chứng minh năng lực của cô, như vậy bọn họ sẽ không còn gì để nói"
Tiết Noãn Nhi lại bị cảm động lần nữa, những năm gần đây một mình cô lăn lộn bên ngoài, không có ai bên cạnh, ngay cả một người thân hay một người bạn cũng không. Cho nên chưa từng có người quan tâm cô như vậy. Sáu năm qua cô thật sự không có cảm giác được quan tâm như vậy
Tiết Noãn Nhi gật đầu "Cảm ơn"
"Chẳng lẽ cô chỉ biết nói hai chữ này sao?" Anh khẽ cười
Tiết Noãn Nhi kinh ngạc "Vậy... anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào?"
"Chi bằng tối nay chúng ta ăn cơm cùng nhau, được không"
Nhìn thấy Tiết Noãn Nhi không nói gì, Lang Long lại bổ sung: "Coi như là tôi chào mừng đồng nghiệp mới
Tiết Noãn Nhi vẫn không lên tiếng. Cô thật sự không dám dễ dàng tiếp nhận ý tốt của người khác, đặc biệt là đàn ông, nhưng ánh mắt Lang Long nhìn cô rất đơn thuần, không có bất kỳ ý đồ nào. Khi cô chuẩn bị lên tiếng, Lang Long cười cười: "Nếu như cô bận chuyện khác, vậy thì để sau này khi có cơ hội"
Tiết Noãn Nhi gật đầu "Thật ngại quá" Cô không muốn tiếp xúc quá thân mật với người khác.
Sau khi Lang Long rời đi, Tiết Noãn Nhi tiếp tục ăn đồ ăn đến khi no bụng rồi, cô mới bắt đầu công việc. Tinh thần tốt, có thể vùi đầu vào công việc vì vậy cũng cảm giác thời gian trôi qua rất rất nhanh.
Rất nhanh đã đến năm giờ chiều, giờ tan sở. Tiết Noãn Nhi gấp tài liệu lại, bắt máy vi tính rời khỏi phòng làm việc. Cô không có xe, mà bây giờ chính là giờ cao điểm cho nên bắt được taxi cũng là chuyện rất khó khăn, vì vậy Tiết Noãn Nhi quyết định vừa đi bộ, vừa đón xe trên dọc đường.
Rời khỏi thành phố này đã lâu, vừa trở về liền vội vàng nộp đơn, sau đó đi làm cũng chưa có dịp ngắm nhìn lại nơi cô đã lớn lên từ nhỏ. Sáu năm trôi qua, nhưng dường như thành phố này không có gì thay đổi, lại giống như thay đổi rất nhiều khiến cô cảm thấy rất xa lạ. Tiết Noãn Nhi đi trên đường, bước chân vô cùng chậm, cô hít thở bầu không khí, nhìn những tia nắng mặt trời chiếu lên cây ngôi đồng cao lớn bên đường. Nếu như bây giờ có Lăng Diệc ở bên cạnh thì tốt biết bao, em trai luôn rất tò mò thích thú với những khung cảnh tự nhiên tươi đẹp. Cô thật sự không kìm được nghĩ, nếu như Lăng Diệc ở đây, cậu nhất định sẽ hỏi: "Chị, nếu ánh mặt trời có thể chiếu tới khắp nơi trên trái đất này, vậy tại sao không thể chiếu xuyên qua lá cây?"
Nghĩ đến Lăng Diệc, nét mặt của Tiết Noãn Nhi cũng hiện lên sự dịu dàng vô vàn. Cô thật sự muốn tới thăm mộ Lăng Diệc, nhưng Dương Tuyết Hoa từng nói, Ngự Giao luôn cho người canh giữ ngôi mộ của em trai cô, cho nên nếu như cô tới đó chắc chắn sẽ khiến anh ta nghi ngờ.
Tại sao đã sáu năm trôi qua, Ngự Giao vẫn không bỏ qua cho cô, vẫn tìm kiếm cô?
Tiết Noãn Nhi thở dài, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng còi xe. Cô vừa tránh sang một bên, quay đầu lại nhìn ngồi trong xe.... là Ngự Giao
Phút chốc cô đột nhiên trở nên căng thẳng, nhìn thấy Ngự Giao, trái tim liền không thể nào bình tĩnh, mặc dù cô có biểu hiện vân đạm phong khinh đến đâu.
Bình luận
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1