Tiết Noãn Nhi có hơi ngạc nhiên, Ngự Giao đứng ở đó chắc chắn là đang đợi cô, trong lòng hơi căng thẳng, nhìn qua cũng biết anh ra không có chuyện tốt gì.
Ngự Giao nhìn cô thản nhiên cười, "Hai người về rồi."
Tiết Tiểu Diệc hết nhìn Ngự Giao lại nhìn Tiết Noãn Nhi, cảm giác giữa hai người có điều gì đó khác thường. Vì vậy, cậu bé thông minh lại tinh quái ngẩng đầu nhìn mẹ nói: "Noãn Nhi, mẹ đưa chìa khóa cho con vào nhà trước, con muốn đi tiểu gấp."
Sắc mặt Tiết Noãn Nhi trầm xuống, tên tiểu tử này từ trước tới giờ không chú ý hình tượng chút nào. Cô lấy chìa khóa từ trong túi xách ra đưa cho con trai, Tiết Tiểu Diệc cầm chìa khóa hai chân kẹp sát vào nhau chạy chầm chậm tới cửa, dáng vẻ cực kỳ buồn cười. Khi đi qua Ngự Giao, cậu bé lễ phép cúi đầu cười cười: "Chào chú ạ."
Tiết Tiểu Diệc kiễng chân cắm chìa khóa vào trong lỗ khóa, sau đó mở cửa phòng đi vào, vội vàng đóng cửa lại. Sau khi cánh cửa được đóng lại, hai chân đang kẹp chặt lập tức được buông ra, áp sát lỗ tai vào cửa, lén lút nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Chú này nhìn qua không tồi, chú đi công viên trò chơi hôm nay cũng không tồi, không biết mẹ sẽ chọn người nào.
Ngoài cửa, Tiết Noãn Nhi bước tới, không dám ngẩng đâu nhìn Ngự Giao, "Tổng… Tổng giám đốc, anh đang chờ tôi sao?"
Cô không dám khẳng định, dù sao phòng của anh ta cũng ở sát ngay bên cạnh, nhưng rõ ràng anh ta đang đứng trước cửa nhà cô...
Đột nhiên, Ngự Giao bước tới nắm chặt hai vai cô, xoay người đặt lưng cô dán vào bức tường. Khoảng cách gần như vậy, Tiết Noãn Nhi có thể ngửi thấy một mùi hương đặt biệt chỉ có trên người Ngự Giao, hơi thở của cô trở nên gấp gáp.
Từ trên đỉnh đầu, vang lên giọng nói đầy chất vấn của Ngự Giao "Tại sao hôm nay cúp điện thoại của tôi?"
Tiết Noãn Nhi ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội, cánh môi run run nghi hoăc hỏi ngược lại "Tôi có cúp điện thoại của Tổng giám đốc sao? Tôi nói là tôi có việc bận mà."
"Nhưng tôi vẫn chưa đồng ý."
Bốn mắt nhìn nhau. Cô nhìn thấy sự không vui thậm chí là tức giận trong mắt anh, người đàn ông này, tại sao vẫn bá đạo độc tài đến vậy, giống như tất cả mọi người trên thế giới này không được phép làm trái với suy nghĩ của anh ta.
"Tôi..." Tiết Noãn Nhi ngập ngừng một lúc lâu, vẫn không nói thành câu, cô không phản bác được. Hơn nữa cô biết khi đối mặt với người này, cách tốt nhất là giữ im lặng. Nói nhiều sai nhiều, không cẩn thận còn bị lộ ra thân phận của mình, cho nên im lặng là vàng.
"Trên thế giới này, cô là người phụ nữ thứ hai dám từ chối tôi." Tiết Noãn Nhi cảm giác trong giọng nói trầm thấp của Ngự Giao đã không còn sự tức giận hay lo lắng khi nãy.
Cô hơi ngạc nhiên "Vậy người thứ đầu tiên là..."
"Người phụ nữ đầu tiên là Băng Dao, cô và cô ấy thực sự giống nhau như đúc"
Tiết Noãn Nhi không nói gì thêm, anh mở miệng là nói tới "Doãn Băng Dao". Anh ta thực sự yêu cô ấy sao? Nếu yêu, tại sao lại tổn thương sâu đến vậy.
Cô hơi giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chết của anh, nhưng càng bị nắm chặt hơi, cơ thể hai người càng áp sát hơn. Với khoảng cách này, hơi thở mang theo mùi hương thuốc lá nhàn nhạt của anh khẽ phả vào gò má cô.
Bất chợt, một nụ hôn rơi xuống. Anh nắm chặt cằm cô, cạy đôi môi cô, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng cô, tham lam mút thỏa thích dòng nước thơm ngọt trong miệng cô.
"Ưm..." Giây phút kinh ngạc qua đi, Tiết Noãn Nhi bắt đầu giãy giụa. Bàn tay của cô không ngừng đập lên cơ thể rắn chắc của anh, nhưng anh vẫn không chút phản ứng, ngược lại càng ôm chặt hơn.
Cơ thể của anh dính sát vào cơ thể của cô, ôm cô trong ngực thật chặt, giống như muốn hoàn tan cơ thể cô vào trong cơ thể mình.
Trong cái khó ló cái khôn, Tiết Noãn Nhi co gối dùng sức húc ngược lên.
"A..." Cuối cùng đôi môi của Ngự Giao cũng tách khỏi cánh môi cô, khom người đau đớn kêu rên, hàng mi trên khuôn mặt anh tuấn nhíu chặt.
"Khốn kiếp! Cô định làm tôi tuyệt tự sao? Tôi còn chưa có con đâu." Gương mặt Ngự Giao hơi đỏ lên, thật sự cú huých gối này vào trúng "cậu bé" khiến anh rất đau.
Nhìn dáng vẻ đau đến nhăn mặt nhíu mày, trong lòng Tiết Noãn Nhi một chút áy náy cũng không có ngược lại rất vui vẻ. Trong đôi mắt ánh lên vẻ thích thú, cô hất cằm dáng vẻ quật cường "Haiz, vậy sao anh không sớm sinh con đi."
Đây là nỗi băn khoăn trong lòng cô, không hiểu tại sao anh ta đã kết hôn với Tô Y Thu lâu như vậy rồi mà vẫn không có con là sao.
Cố chịu cơn đau, Ngự Giao rít giọng nói: "Bởi vì tôi chỉ sinh con với người phụ nữ tôi yêu."
Cơ thể Tiết Noãn Nhi đột nhiên cứng đờ, chẳng lẽ anh ta không yêu Y Thu sao?
"Nói vậy, chẳng lẽ anh không yêu vợ mình sao?"
"Không, không yêu." Anh trả lời không chút do dự.
Trong lòng Tiết Noãn Nhi hơi tức giận, nếu không yêu tại sao còn kết hôn. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Nhưng cô không lên tiếng hỏi, cô biết bản thân hoàn toàn không có tư cách hỏi câu này. Cho dù trong lòng có vô vàn nghi ngờ, cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.
"Tổng giám đốc, xin anh buông tôi ra, tôi còn phải về nấu cơm cho con trai."
"Không, tôi không buông" Anh đột nhiên bướng bỉnh như một đứa trẻ.
Tiết Noãn Nhi khó hiểu nhìn anh ta, kìm chế sự bất mãn trong lòng, kiên nhẫn hỏi: "Vậy anh muốn làm gì?"
Nắm chặt hai vai cô, Ngự Giao ép cô dựa vào bức tường, "Làm người phụ nữ của tôi." Anh thôi lên năm chữ này.
Tiết Noãn Nhi kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt anh ta, câu nói này như không ngừng văng vẳng trong đầu cô "Làm người phụ nữ của tôi, làm người phụ nữ của tôi, làm người phụ nữ của tôi, làm người phụ nữ của tôi, ...."
Phút chốc cơn phẫn nộ ùn ùn kéo đến, cô nhìn chằm chằm vào người đối diện, trong lòng có một cảm giác mất mát không nói được thành lời. Khóe miệng khẽ nhếch lên mỉm cười đầy châm chọc "Ồi, Tổng giám đốc đang nhớ tới người phụ nữ gọi là Doãn Băng Dao sao, tôi biết Tổng giám đốc đối tốt với tôi là vì Doãn Băng Dao, tôi còn tưởng anh là người đàn ông si tình nọ kia, xem ra Tổng giám đốc cũng chỉ được như thế mà thôi, cũng giống như tất cả những đàn ông khác trên đời, có mới nới cũ."
Ngự Giao ngẩn người. Hai bàn tay đang nắm chặt vai cô từ từ buông lỏng, đúng vậy tại sao anh có thể nói những câu như vậy. Không phải trong lòng anh chỉ có duy nhất Doãn Băng Dao thôi sao? Không phải còn tự nhủ với bản thân, phải dùng cả cuộc đời của mình để chuộc tội sao? Tại sao trong giờ phút này, chỉ vì một người phụ nữ có giọng nói giống Băng Dao, liền trở nên không có chừng mực, trái tim đập loạn nhịp.
Đúng vậy, trái tim rung động, anh chắc chắn bản thân có hơi thích Tiết Noãn Nhi. Trong lòng Ngự Giao đột nhiên bùng lên lửa giận, anh hận mình đã có những hành động và lời nói như vậy, lạnh lùng nói, "Cô đi đi"
Lúc này, trong lòng Tiết Noãn Nhi không những không vui vẻ ngược lại còn đau đớn, cô cố gắng mỉm cười nói: "Cảm ơn Tổng giám đốc kính yêu, nhưng tôi là mẹ của một đứa trẻ năm tuổi, hi vọng sau này Tổng giám đốc sẽ tôn trọng tôi một chút."
Anh gật đầu, xoay người bước về phía cửa phòng mình, mở cửa đi vào.
Tiết Noãn Nhi nhìn cảnh cửa đóng lại, tiếng đóng cửa khiến trái tim cô khẽ run lên.
Bình luận
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1