Tô Y Thu kinh ngạc bịt chặt miệng, khi thấy người đàn ông mình yêu sâu sắc đang ôm hôn người chị em thân thiết của cô.
Sau đó, Ngự Giao lên xe, Doãn Băng Dao vẫn đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn theo chiếc xe rời đi.
Một cảnh tượng tình cảm lưu luyến!
Mãi đến khi cảm nhận được thứ chất lỏng mằn mặn nóng bỏng lăn trên má, Tô Y Thu mới phát hiện bản thân đang khóc.
Cô không thể tin vào điều mình vừa nhìn thấy, thậm chí còn cho rằng đây chỉ là một cơn ác mộng.
Vì thế cô dùng lực thật lớn véo lên bắp đùi mình.
"A...." Rất đau, đây không phải là mơ, đây là sự thật!
"Cô à? cô không xuống xe sao?" người lái xe hỏi.
"Không, anh lái xe đi"
"Đi đâu?"
"Đi đâu cũng được, tùy anh" Tô Y Thu mất kiềm chế hét lên với người lái xe.
Người lái xe kinh ngạc quan sát cô gái qua gương chiếu hậu, vừa rồi còn cảm giác cô ta là một cô gái xinh đẹp lễ nghĩa, nhưng bây giờ....
Tô Y Thu ngồi trên ghế sau, nức nở òa khóc
Hôm nay xe của cô phải đem đi bảo dưỡng, nên mới đi taxi tới, đầu tiên là để thăm anh Bằng, tiếp đó là thăm người chị em tốt của cô.
Nhưng cô không thể ngờ, bản thân lại bắt gặp cảnh tượng như vậy.
Phản bội!
Không phải cậu ấy làm người giúp việc trong nhà anh ấy sao? Hai người bắt đầu từ khi nào?
Trong đầu Tô Y Thu hết sức hoảng loạn.
Trước đây, cô từng thấy anh Bằng nhìn Doãn Băng Dao bằng một ánh mắt có chút kỳ lạ, nhưng khi đó, cô chỉ cho rằng do bản thân suy nghĩ nhiều, do mình quá nhạy cảm.
Nhưng giờ phút này, cuối cùng cô cũng hiểu ra, tại sao mấy ngày nay cô luôn có cảm giác hốt hoảng khó hiểu.
Xe taxi dừng lại trước cửa một quán bar.
Tô Y Thu lau nước mắt trên mặt, đi vào trong quán bar, sau đó khóc gọi điện thoại cho Đồng Bội, "Đồng đồng, tớ rất buồn, cậu tới đây với tớ đi"
"Cậu sao vậy?" Đồng Bội không biết đã có chuyện gì xảy ra.
"Cậu cứ tới đây đi"
Nghe thấy Tô Y Thu khóc đến khàn giọng, cô bắt đầu lo lắng, "Được được, tớ tới ngay đây, trước khi tớ tới cậu không được uống rượu đâu đó"
Đồng Bội nhanh chóng tới quán bar. Vốn khi nãy bị Phương Chính Đông làm cho tức nổ đom đóm mắt, đang định lên giường ngủ một giấc cho lành.
Tô Y Thu ngồi ở một góc bắt đầu uống rượu.
Từ nhỏ, cô đã cảm giác bản thân là người hạnh phúc nhất, ít nhất là so với Doãn Băng Dao, cô cảm thấy cuộc sống đối với cô rất ưu đãi. Cô có ba mẹ yêu thương, có gia đình giàu có, còn có thể đính hôn cùng người đàn ông mình yêu.
Nhưng tất cả những điều này, khi nhìn thấy hình ảnh ôm hôn kia, đều vỡ tan như thủy tinh. Tất cả những mảnh vỡ đó cứa sâu vào lòng cô, rất đau.
Thì ra, trên thế giới này chuyện đau đớn nhất, chính là bị hai người thân yêu nhất của mình phản bội, hợp lai phải bội mình.
Hơn mười phút sau, lúc Đồng Bội bước vào quán bar, những cảm xúc đau đớn của Tô Y Thu đã được kiềm chế khá nhiều, ánh mắt cô đã tìm lại được sự dịu dàng trang nhã lúc đầu.
Đồng Bội đau lòng nhìn cô, "Y Thu, có chuyện gì sao? tại sao lại khóc đến đau lòng như vậy?"
"Đồng Đồng, tớ..." Tô Y Thu vừa định nói ra những chuyện mình nhìn thấy hôm nay, nhưng lời nói trong miệng lại không thốt ra được.
Chuyện đáng hổ thẹn như vậy, cô không biết nên nói như thế nào.
Hơn nữa, tuy trong giây phút bắt gặp cảnh tượng đó trong lòng cô vô cùng căm hận, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, dù sao hai người bọn họ cũng là người cô yêu quý, nếu nói ra, bọn họ sẽ không còn mặt mũi.
Vì thế, Tô Y Thu miễn cưỡng cười cười, lắc đầu, "Không có việc gì"
Đồng Bội thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn Tô Y Thu một cái, "Không có việc gì mà cậu khóc đến vậy, có biết thiếu chút nữa tớ bị cậu dọa chết khiếp rồi không"
Trong ba người chị em tốt, người có cảm xúc bấp bênh nhất chính là cô, Băng Dao luôn rất bình tĩnh, còn Y Thu rất vui vẻ, rất hiếm khi tức giận hay buồn bã.
Hôm nay khi nghe thấy cô ấy khóc trong điện thoại đến mức đau lòng như vậy, cô còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì.
Chẳng lẽ....
Cô ấy đã biết chuyện Doãn Băng Dao và Ngự Giao?
Nghĩ đến đây, Đồng Bội liền không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Y Thu
Cô cũng đang lừa gạt Y Thu, nên trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
"Đồng Đồng...."
"Hả?"
"Cậu nói có phải ba chúng ta sẽ mãi mãi là chị em tốt không?" Tô Y Thu hỏi.
"Đương nhiên là vậy, cả đời này, đời sau cũng vậy" Đồng Bội cười cười.
"Ừm, tớ cũng cảm thấy như vậy"
"Chắc chắn cậu gặp chuyện gì đó không vui, không muốn nói tớ cũng không ép, nào, tớ uống rượu cùng cậu, chúng ta uống đến say thì thôi"
"Được" Tô Y Thu nở nụ cười tươi.
Cô nghĩ, có lẽ anh Bằng chỉ là nhất thời say mê.
Bởi vì cô tin anh, trong lòng anh Bằng chỉ có cô. Bởi vì ai ai cũng biết Ngự Giao là một người đàn ông không dễ dàng chạm vào phụ nữ.
Lòng dạ anh rất nham hiểm, cô biết rõ điều đó, nhưng anh đối với cô lại rất dịu dàng, cho tới bây giờ chưa từng nói nặng một câu với cô.
Đây, không phải là yêu thì là cái gì?
Uống thêm vài ly, Tô Y Thu đột nhiên nói: "Đồng Đồng, cậu gọi điện thoại cho Băng Dao đi"
"Hả? gọi điện thoại cho cậu ấy làm gì?" trong lòng Đồng Bội bắt đầu có chút lo lắng.
"Tớ muốn gặp cậu ấy, ba chị em chúng ta đã lâu không gặp mặt nhau rồi" trên môi Tô Y Thu vẫn là nụ cười dịu dàng ngọt ngào, chỉ là đôi mắt xinh đẹp có hơi sưng đỏ.
"Ừ, được rồi" Đồng Bội gật đầu
"Đúng rồi, Đồng Bội cậu có biết Băng Dao làm người giúp việc trong nhà anh Bằng không?"
Đồng Bội trong mắt nhìn, làm người giúp việc? cậu ấy biết chuyện này từ khi nào
Không biết nên trả lời như thế nào, cũng sợ bản thân sẽ trả lời sai, vì thế cô cười cười, "Tớ không biết, mấy ngày nay tớ không liên lạc với cậu ấy"
"Vậy hả, vậy cậu mau gọi điện thoại cho cậu ấy đi"
"Ừm"
***
Tiễn Ngự Giao đi xong, Doãn Băng Dao đi về phía phòng của anh, sắp xếp lại quần áo anh vừa thay.
Mặc dù không biết muộn như vậy anh ta còn đi đâu, nhưng cô dám khẳng đinh, chắc chắn anh ta lại đi tiến hành giao dịch "đen" nào đó.
Làm nhiều chuyện xấu như vậy, không hiểu anh ta có sợ sẽ có một ngày bị báo ứng hay không?
Đúng lúc cô đang sắp xếp lại quần áo, vừa thầm oán Ngự Giao thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Băng Dao, cậu tới quan bar chúng ta thường tới đi"
"Đã muộn lắm rồi, có việc gì sao?"
"Y Thu đang ở đây, hình như tâm trạng cậu ấy không vui, muốn chúng ta ngồi cùng" giọng nói của Đồng Bội nghe qua có chút mập mờ.
"Nhưng bây giờ đã muộn lắm rồi, hiện giờ tớ làm người giúp việc trong nhà Ngự Giao, không biết có đi ra ngoài được không. Đúng rồi, chuyện tớ là người giúp việc, Y Thu đã biết rồi"
"Vậy hả, vậy thì để sau, tớ sẽ nói với Y Thu" Đồng Bội nói xong xâu đó, liền quay sang nói với Tô Y Thu: "Băng Dao nói cậu ấy làm người giúp việc trong nhà Ngự Giao, đang làm việc, không tới được"
Thực ra trong lòng cô, rất muốn hai người gặp mặt nhau lúc này, cô biết trong lòng Băng Dao sẽ rất xấu hổ.
Tô Y Thu cười cười, "Không sao, tớ lập tức gọi điện thoại cho anh Bằng, bảo anh ấy cho phép cậu ấy tới đây"
Bình luận
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1