Tiếp ngay sau tiếng kêu này chính là tiếng giày cao gót cộp cộp chạy tới.
Tiết Noãn Nhi kinh ngạc đờ người, còn chưa lấy thoát khỏi sự kinh ngạc, một cánh tay ngọc trắng mịn thon dài liền khoác lên vai cô.
"Băng Dao, cuối cùng cậu cũng trở lại" giọng nói vô cùng vui mừng.
Tiết Noãn Nhi nhận ra giọng nói này, hơn nửa cả đời cũng không quên, là Đồng Bội. Cô liền xoay người lại, nhìn người phía sau.
Khi nhìn thấy gương mặt Tiết Noãn Nhi. nụ cười tươi tắn trên gương mặt Đồng Bội lập tức cừng đờ, hiện lên sự mất mát, lúng túng nói: "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người"
Tiết Noãn Nhi cảm thấy lồng ngực khẽ nhói đau. Đối mặt với người chị em tốt của mình, cô thật sự muốn nói cho rằng: Đồng Đồng, cậu không nhận nhầm người, là tớ, tớ đã trở về. Tuy nghĩ như vậy, nhưng cô lại không thể mở miệng lên tiếng.
Ban đầu việc phẫu thuật thẩm mỹ là do bất đắc dĩ, bây giờ trở lại nơi này, cũng là vạn bất đắc dĩ. Cô tuyệt đối không thể để lộ thân phận của mình, nếu không tất cả đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tiết Noãn Nhi điều chỉnh cảm xúc của bản thân, mỉm cười với Đồng Bội: "Không sao"
Đồng Bội cụp mi, dáng vẻ rất khổ sở rất đau lòng.
Cô lặng lẽ nhìn người bạn thân của mình, so với sáu năm trước, cậu ấy không thay đổi là mấy, vẫn là mái tóc ngắn đen nhánh kia, Tô Y Thu cũng giống như trước đây. Hôm nay người thay đổi duy nhất chính là cô - Doãn Băng Dao.
"Đồng Đồng! Em nghe anh giải thích đi" Một giọng nam đầy lo lắng vang lên cách đó không xa.
Tiết Noãn Nhi đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy từ phía xa Phương Chính Đông đang chạy tới.
Phương Chính Đông chạy nhanh về phía trước, vòng tay ôm Đồng Bội vào lòng, mặc sự tồn tại của Tiết Noãn Nhi, anh ôm chặt Đồng Bội cúi đầu hôn tới tấp.
Đồng Bội sống chết giãy giụa, cô co gối thúc ngược lên.
Tiết Noãn Nhi hít sâu một hơi, tính cách Đồng Bội vẫn nóng nảy như xưa, ra tay không chút nể nang, hơn nữa còn chuyên chọn những vị trí quan trọng.
Phương Chính Đông hoàn toàn không ngăn cản sự tấn công phía dưới của Đồng Bội, hoặc là nói anh hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đề phòng cô ấy. Đau đến nhíu chặt mày, nhưng vẫn cố kéo Đồng Bội lại nói: "Anh hoàn toàn không quen biết người phụ nữ khi nãy, chẳng qua cô ra uống hơi nhiều thiếu chút nữa ngã xuống đất, cho nên anh mới đỡ cô ta thôi. Đâu ngờ cô ta lại hôn anh...."
Phương Chính Đông chân tay luống cuống giải thích: "Em tin anh đi, anh và cô ta thật sự không có gì, anh thề đó! Anh thề sau này sẽ không bao giờ... tới quán bar nữa, được không? Đồng Đồng, em tha lỗi cho anh đi! Chúng ta ở bên nhau mấy năm rồi, chẳng lẽ em còn không hiểu rõ tính cách anh sao?"
Đồng Bội thở hổn hển nhìn anh, bịt chặt tai mình: "Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì! Vốn dĩ anh chính là một tên lăng nhăng"
Tiết Noãn Nhi cố gắng nhịn cười mà không được. Lúc này Phương Chính Đông mới chú ý tới sự có mặt của cô. Anh lúng túng ôm Đồng Bội vào lòng, nhỏ giọng cầu xin: "Được rồi, bây giờ đang ở bên ngoài em chừa cho anh chút thể diện đi. Chúng ta về nhà rồi hãy nói được không? Đồng Đồng là ngoan nhất"
"Ai về nhà cùng anh! Tôi cũng không phải là vợ anh"
"Tuy trên phương diện pháp luật chúng ta vẫn chưa là vợ chồng, nhưng thực tế chúng ta đã vợ chồng chân chính rồi sao..."
"Anh là đồ không có lương tâm"
Tiết Noãn Nhi xoay người, tiếp tục đi về phía trước, vẫn có thể nghe thấy những lời nói tán tỉnh ve vãn của hai người phía sau.
Cuối cùng Đồng Bội đã gặp được một người đàn ông có thể chịu đượng được tính cách nóng nảy của cô ấy, vì thế Tiết Noãn Nhi cảm thấy rất vui vẻ. Mặc dù bề ngoài Đồng Bội mạnh mẽ nóng nảy, nhưng thật ra trong lòng cô ấy rất dịu dàng yếu đuối.
Tiết Noãn Nhi hít thở bầu không khí trong lành ban đêm, khóe miệng khẽ cong lên đầy vui vẻ. Trong ba người bọn họ, ít nhất bây giờ đã có một người được hạnh phúc, vì thế cô cũng nên lạc quan hơn. Rồi sẽ có lúc tất cả mọi chuyện đều kết thúc.
Nhớ lại mọi chuyện, Tiết Noãn Nhi đột nhiên cảm thấy dường như mình và Ngự Giao mối oán thù gắn kết sâu đậm, đời này không thể ở bên cạnh nhau nhưng cũng không thể rời khỏi đối phương. Suy nghĩ của cô, dần dần trôi về sáu năm trước:
Tôi đã ngốc nghếch yêu một người đàn ông, là người đàn ông tổn thương tôi sâu đậm nhất.
Khi cầm trên tay con dao găm kia đi trên đường, tôi không biết tương lai của mình sẽ như thế nào, giống như một con đường dài không có điểm dường, cả đời này chưa từng có cảm giác tuyệt vọng như vậy.
Tuy không biết điều gì đang đợi tôi ở phía trước, nhưng trong lòng có một nghị lực kiên định, đó chính là phải rời khỏi Ngự Giao, anh ta là một tên ma quỷ...
Bước đi trên đường, cơ thể không còn bất kỳ cảm giác đau đớn nào, bởi nỗi đau trong lòng đã lấn át tất cả. Tôi không biết vết dao trên mặt sâu đến đâu, nhưng tôi có thể cảm giác được dòng máu nóng từ trong da thịt đang từ từ trào ra, dòng máu nóng bỏng đó dần trở nên lạnh như băng.
Anh ta từng nói, tôi rất đẹp
Anh ta cũng từng nói, tất cả mọi chuyền bắt đầu đều vì gương mặt này của tôi
Vậy giờ phút này, tôi đã trở nên xấu xí, Ngự Giao anh sẽ bỏ qua cho tôi chứ. Cảnh tượng trước mặt dần trở nên xa lạ, cảm giác cơ thể mình càng lúc càng yếu ớt, giống như tất cả sức lực bị cạn kiệt, cả người trở nên nhẹ nhàng bay bổng, như sắp bay lên.
Nhưng cơ thể của tôi không bay lên mà lại rơi xuống mặt đất, thế giới trước mặt biến thành một màn tối đen, không nhìn thấy chút ánh sáng, nhưng bên tai vẫn văng vẳng giọng nói của người đàn ông ma quỷ kia, còn có tiếng khóc của đứa trẻ. Tôi muốn rời khỏi thế giới bẩn thỉu này, tôi muốn đi gặp Lăng Diệc.
Nhưng giống như đứa trẻ trong bụng đã đem lại cho tôi khát vọng muốn sống vô cùng mãnh liệt.
Khi tôi tỉnh lại, nhìn thấy trước mặt là một người phụ nữ trung niên xa lạ, bà ấy rất dịu dàng mỉm cười nhìn tôi: "Cháu tỉnh rồi à"
Tôi cố gắng mở mắt ra, nhưng hai mí mắt nặng như chì, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn cánh môi đang mấp máy của người đối diện: "Cứu con tôi...."
Người phụ nữ kia gật đầu, câu nói sau đó của người ấy cả đời này tôi sẽ không quên, khắc sâu vào trong trí óc của tôi, "Cô yên tâm. Tôi sẽ cứu cô, cũng sẽ cứu con cô, nhưng chúng ta phải làm một giao dịch"
Lúc đó tôi không biết đó là giao dịch gì, chỉ có thể cảm nhận được cơ thể của mình càng lúc càng yếu đi, tôi đã nhẫn tâm giết chết một đứa con của mình, lần này tôi không muốn... nhẫn tâm như vậy.
Tôi gật đầu, đồng ý với giao dịch của người phụ nữ đó. Bà ta lấy ra một hợp đồng, in dấu vân tay của tôi lên đó.
Bà ta nói: "Cô nghỉ ngơi đi, còn về nội dung cuộc giao dịch này đợi sau khi cô tỉnh lại, chúng ta từ từ bàn. Yên tâm, cô và đứa trẻ trong bụng cô đều không sao, chỗ này của tôi rất an toàn, sẽ không ai làm hại tới cô"
Giọng nói của bà ấy rất dịu dàng, rất êm tai, rất giống giọng nói của người mẹ đã mất của cô.
Tôi tin tưởng lời nói của người phụ nữ kia, nhắm mắt lại thanh thản đi vào giấc ngủ, hoàn toàn không biết, việc in dấu vân tay kia một lần nữa đẩy tôi xuống vực sâu muôn trượng.
Bình luận
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1