chương 117/ 270

Phòng chăm sóc đặc biệt.

Doãn Lăng Diệc đeo mặt nạ dưỡng khí, máy đo nhịp tim đặt bên trên đầu giường không ngừng phát ra những tiếng "Tít, tít, tít" trong căn phòng tĩnh lặng.

Doãn Băng Dao nằm sấp bên giường bệnh ngủ thiếp đi, cô ở trong bệnh viện đã một ngày một đêm. Đến bây giờ Doãn Lăng Diệc vẫn chưa tỉnh lại, trấn thương lần này khiến não bộ bị tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa với bệnh tình trước đó, tính mạng của cậu gần như đã đi đến tận cùng.

Bác sĩ đã thông báo tình hình nguy kịch hiện giờ của cậu bé, nói cách khác, muốn người nhà chuẩn bị tâm lý Doãn Lăng Diệc có thể qua đời bất kỳ lúc nào.

Suốt đêm Ngự Giao không ngừng liên lạc với những bác sĩ nổi tiếng ở nước ngoài.

Cho dù trong lòng anh oán hận Doãn Băng Dao nhiều như thế nào, nhưng anh chưa bao giờ muốn Doãn Lăng Diệc chết.

Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ giao những việc này cho cấp dưới giải quyết, nhưng bây giờ anh tự mình tìm tài liệu, tự mình gọi điện thoại liên hệ. Rạng sáng, cuối cùng cũng liên lạc được với một bác sĩ chuyên khoa não nổi tiếng thế giới.

Gương mặt đeo kính suy tư của anh, rốt cuộc khẽ mỉm cười. Mắt kính đã giảm bớt vẻ hung hãn trên khuôn mặt anh, nhìn qua có vẻ nhã nhặn hơn rất nhiều. Anh tháo mắt kính xuống, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, hôm nay ánh mắt trời đặc biệt rực rỡ, xoa xoa mi tâm, bước vào phòng bệnh của Doãn Lăng Diệc.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn thấy Doãn Băng Dao đang ngủ thiếp bên mép giường, liền cởi áo khoác trên người, nhẹ nhàng khoác lên lưng cô.

Hàng lông mi cong vút của Doãn Băng Dao hơi động đậy, dưới ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu nào như đang nhảy múa trên mắt.

Cô mê man gọi tên em trai: "Lăng Diệc, Lăng Diệc...."

Anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn chăm chú gương mặt cô dưới ánh mặt trời, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khác thường.

Sau đó lại nhìn sang Doãn Lăng Diệc nằm bất động trên giường bệnh.

Thật ra Doãn Lăng Diệc cũng rất đáng yêu, đôi khi anh còn có thể nhìn thấy bóng dáng em trai mình trên người cậu, nhưng chính vì điều này, càng khiến anh thống hận Doãn Băng Dao đã hại chết em trai anh.

"Lăng Diệc" Doãn Băng Dao hoảng hốt kêu, giật mình bừng tỉnh.

Ngự Giao vội vàng vỗ vỗ lưng cô: "Không sao, không sao, cậu ấy ở đây"

Doãn Băng Dao ở to mắt, nhìn gương mặt tuấn tú phía đối diện, vẻ mặt kinh ngạc, phát hiện bản thân đang khoác chiếc áo của anh.

Ánh mắt kinh ngạc nhanh chóng trở nên lạnh lùng. Giật chiếc áo trên người xuống, lạnh lùng đặt vào lòng anh, "Cảm ơn"

Hiện giờ, cô không dám nhận bất kỳ sự dịu dàng và quan tâm nào của anh ta.

Mỗi hành động của anh ta, đều khiến cô cảm giác đang có âm mưu nào đó.

Đã từng ngốc nghếch rung động một lần, cô không cho phép bản thân dễ dàng tiếp tục tin tưởng anh ta.

Ngự Giao hơi xấu hổ, rút tay về, "Tối qua tôi đã liên hệ được với một bác sĩ chuyên khoa não nổi tiếng, tối nay ông ta sẽ tới đây, chỉ cần Lăng Diệc có thể cố gắng đến lúc đó, nhất định mọi chuyện sẽ khá hơn"

"Thật không?" phút chốc vẻ lạnh lùng trên mặt Doãn Băng Dao trở nên thay đổi.

"Ừm, đúng vậy. Cho nên cô đừng quá lo lắng"

Cô xoay đầu lại, nhìn về phía Doãn Lăng Diệc đang nằm bất động trên giường, "Lăng Diệc, em nhất định phải cố gắng, chị sẽ luôn luôn ở đây với em, đừng sợ"

Đưa tay vuốt ve gò má em trai, khóe miệng cô khẽ cong lên, trong ánh mắt như có dòng nước ấm áp sáng bóng nhẹ nhàng chảy xuôi.

Cô như vậy, khiến Ngự Giao thất thần.

"Cô trở về nghỉ ngơi một lúc đi, tôi sẽ ở đây chăm sóc cậu ấy" giọng nói của anh có hơi cứng ngắc, gương mặt tuấn mỹ thiếu vẻ tự nhiên.

Nụ cười trên mặt Doãn Băng Dao đột nhiên biến mất, lạnh lùng nói: "Không cần, anh đi đi, tôi muốn tự mình chăm sóc em trai tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh"

Cô không thể tiếp tục tha thứ cho anh ta.

"Tôi..." một người khi nói chuyện luôn có khí thế bức người như Ngự Giao, thế nhưng giờ phút này trở nên cứng họng.

Thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, anh đành phải rời khỏi phòng bệnh.

Đi ra tới cửa, liền dừng bước.

Anh muốn ở đây, muốn chờ Doãn Lăng Diệc tỉnh lại, nhưng trong đầu có một giọng nói ma quỷ không ngừng vang lên: "Đi đi, mày còn đứng ở đây làm gì, là Doãn Băng Dao hại chết em trai mày, nếu em trai cô ta cũng chết, như vậy coi như đã trả được thù, mày nên vui vẻ...."

Ngự Giao lắc lắc đầu, giọng nói ma quỷ kia giống như mất kiểm soát, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.

Đó là tâm ma của anh.

Đúng, Doãn Lăng Diệc chết đi, anh nên vui vẻ mới đúng, đi thôi, còn đứng ở đây làm gì! Ánh mắt dần dần trở nên hung ác nham hiểm, vẻ mặt khát máu này, cũng không giống với anh lúc bình thường.

Bỗng nhiên có người vỗ vỗ vai anh: "Giao, cậu sao vậy?"

Ngự Giao lấy lại tinh thấy, thấy đứng trước mặt là Phạm Khiết Phàm và Lang Long, phía sau bọn họ là Phương Chính Đông và Đồng Bội.

Đồng Bội tiến lên chất vấn: "Có phải anh đã làm gì với Doãn Lăng Diệc đúng không?"

Phương Chính Đông vội vàng kéo cô đang nổi giận đùng đùng lại, "Đi, chúng ta vào thăm Doãn Lăng Diệc"

Tối qua Đồng Bội gọi điện thoại cho Doãn Băng Dao mấy cuộc, nhưng đều không có người nhận, trong lòng cô cảm thấy rất bất an, vì thế buổi tối không ngừng gọi điện thoại. Vì biết Ngự Giao vì trả thù Doãn Băng Dao, nên cô luôn sợ hai chị em Doãn Băng Dao gặp chuyện không may.

Cũng may tới nửa đêm, Doãn Băng Dao gọi điện thoại lại, cô mới biết chuyện xảy ra với Doãn Lăng Diệc, buổi sáng vừa ra khỏi cửa liền gặp Phương Chính Đông, liền cùng anh ta đến bệnh viện.

Phương Chính Đông và Đồng Bội bước vào phòng bệnh, Lang Long và Phạm Khiết Phàm đứng bên ngoài cùng Ngự Giao.

"Giao, sắc mặt cậu không tốt lắm, tối qua chắc cả đêm không ngủ, mau trở về nghỉ ngơi đi, ở đây có tớ và Lang Long rồi, cậu yên tâm"

"Không, tớ muốn ở đây"

Phạm Khiết Phàm nhìn thoáng qua Doãn Lăng Diệc, từ trước đến bất kỳ chuyện gì, Ngự Giao đều sẽ giao cho bọn họ giải quyết, nhưng bây giờ.....

"Băng Dao" Đồng Bội nhỏ giọng gọi.

Doãn Băng Dao nhìn Lăng Diệc đến thất thần, Đồng Bội phải gọi mấy tiếng tâm trí cô mới trở lại.

"Đồng Đồng, cậu đến rồi à"

"Ừ" Đồng Bội đi tới, ôm lấy Doãn Băng Dao vỗ nhẹ lên vai cô an ủi: "Đứng lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì đâu"

"Ừm" Doãn Băng Dao gật đầu.

Nhất định sẽ không có chuyện gì, mặc dù từ nhỏ Lăng Diệc rất hay mắc bệnh, nhưng mấy năm gần đây được tiêm rất nhiều thuốc, hơn nữa từ nhỏ đến lớn em trai cô luôn kiên cường, cho nên bây giờ, nhất định sẽ vượt qua.

"Băng Dao, là do Ngự Giao làm đúng không?" Đồng Bội hỏi.

Phương Chính Đông đứng bên cạnh, buồn bã, xem ra quan hệ giữa người phụ nữ anh thích và người ban thân của anh không mấy tốt đẹp.

Doãn Băng Dao gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Không thể để cho mọi người biết, Ngự Giao là một tên ác ma đáng sợ, như vậy sẽ liên lụy tới những người vô tội khác.

"Đồng Đồng, cậu đừng hỏi, tóm lại chuyện này tớ không muốn để cho Y Thu biết" Y Thu đã bắt đầu nghi ngờ, nếu còn tiếp tục xảy ra chuyện gì đó, chắc chắn cô ấy sẽ nhận ra quan hệ giữa cô và Ngự Giao.

"Ừ" Đồng Bội gật đầu, "Tớ không gọi điện thoại cho Y Thu"

Phương Chính Đông ho khan một tiếng, "Hai người nói chuyện với nhau đi, tôi ra ngoài trước"

Anh thức thời ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy ba người bạn thân đang đứng bên ngoài, bước tới vỗ vai Ngự Giao: "Người anh em, lần này cậu chơi lớn quá"

Phạm Khiết Phàm trợn mắt nhìn: "Cậu còn tâm trạng nói đùa"

Một lát sau, Đồng Bội đi ra gọi bọn họ: "Ngự Giao, anh vào đây" giọng điệu hết sức chán ghét.

Mấy người Ngự Giao không hiểu chuyện gì, nhanh chóng đi vào.

Doãn Lăng Diệc đã tỉnh lại, hơi thở của cậu bé có vẻ yếu ớt, khi nhìn thấy cậu mở mắt, Doãn Băng Dao mừng đến phát khóc, nhưng câu đầu tiên cậu nói lại là: "Muốn gặp anh...."

Doãn Băng Dao nghe những lời này, khóc càng đau lòng hơn, cô biết em trai thích Ngự Giao, một niềm yêu thích không giải thích được.

Ngự Giao đi tới đầu giường, không biết nên mở miệng nói gì.

Anh không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, từ trước tới giờ đối với thứ mình cần luôn dùng sức mạnh chiếm giữ.

"Anh....anh...." bàn tay Doãn Lăng Diệc yếu ớt đưa lên, như muốn cầm lấy tay Ngự Giao.

Ngự Giao vội vàng đưa tay ra cầm lấy bàn tay cậu, "Anh ở đây"

"Anh.... Lăng Diệc, từ nay về sau Lăng Diệc không bao giờ có thể ở bên cạnh chị nữa, anh có thể thay em chăm sóc cho chị...."

Ngự Giao kinh ngạc, không phải điều cậu ta nên làm là hận anh sao?

Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ ngốc nghếch.

Tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời của Ngự Giao, có một số người ở đây biết rõ trong lòng anh hận Doãn Băng Dao cỡ nào.

Bình thường anh luôn lạnh lùng vô tình, nhưng bây giờ đứng trước một người sắp chết, anh có thể tháo bỏ sự lạnh lùng này xuống không?

Tất cả mọi người chờ đợi, chờ đợi phản ứng của anh....

Ánh mắt Ngự Giao vô cùng phức tạp, sự liều lĩnh tùy tiện trước đây, dưới ánh mắt chờ đợi của Doãn Lăng Diệc, cũng trở nên dịu lại không ít.

Bờ môi anh khẽ mấp máy: "Được"

Chính dáng vẻ lúc này của Doãn Lăng Diệc, khiến anh đột nhiên nhớ tới hình ảnh em trai qua đời trong ngày hôm đó.

Ánh mắt sắc bén đã sớm không còn tồn tại, trong hốc mắt, lấp loáng nước mắt. Cũng may anh đưa lưng về phía mọi người, nên không bị phát hiện.

Doãn Lăng Diệc thỏa nguyện nở nụ cười: "Anh, Lăng Diệc biết anh là người tốt mà, Lăng Diệc.... còn biết, chị rất yêu anh, khi ở cùng anh chị rất vui. Dáng vẻ đó em chưa từng nhìn thấy bao giờ.... anh, anh cũng yêu chị, đúng không"

Tất cả mọi người trong phòng bao gồm cả Ngự Giao và Doãn Băng Dao đều tròn mắt nhìn.

Doãn Lăng Diệc chẳng qua chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch, nhưng lúc này dường như thần trí của cậu rất rõ ràng, giống như những đứa trẻ thông minh cùng lứa tuổi bình thường khác.

Hơn nữa cậu chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư chị gái mình.

Doãn Băng Dao có chút xấu hổ, nước mắt không ngừng rơi. Ngự Giao đột nhiên cảm thấy ở trước mặt đứa trẻ ngốc nghếch này, anh trở nên lúng túng.

Để giảm bớt bầu không khí ngột ngạt lúng túng, Doãn Băng Dao cầm tay em trai từ trong tay Ngự Giao, "Lăng Diệc đừng nói nữa, chị biết Lăng Diệc muốn tốt cho chị"

"Chị... sau này Lăng Diệc không thể ăn đồ ăn do chị làm nữa rồi, nếu như có kiếp sau, Lăng Diệc vẫn muốn làm em trai chị, hơn nữa, Lăng Diệc còn phải làm một đứa trẻ thông minh, ..... để chị không cần phải hao tổn tâm trí vì em...."

"Lăng Diệc đừng nói nữa, sẽ không có chuyện gì đâu, em nhất định sẽ khỏe lại, em phải cố gắng lên, tối nay sẽ có bác sĩ giỏi nhất thế giới tới chữa bệnh cho em"

Đồng Bội bịt miệng, đã sớm khóc không thành tiếng.

Phương Chính Đông và Lang Long nhìn cảnh tượng trước mặt, trong hốc mắt cũng trở nên ướt át.

Đột nhiên, máy theo dõi nhịp tim phát ra âm thanh sắc bén

"Tít....."

Bình luận





Chi tiết truyện