chương 77/ 270

Doãn Băng Dao nhận ra được khi Tiểu Nhã nghe cô hỏi cả người run run, vẻ mặt hốt hoảng.

"Cô Doãn, tôi không nghe thấy gì hết"

"Ừm, Vậy trong nhà họ Thẩm chẳng lẽ chỉ có một mình Ngự Giao thôi sao? sao tôi không nhìn thấy ông chủ bà chủ?"

"Cô Doãn, cô đừng hỏi tôi, tôi vừa mới tới đây làm việc không lâu, không biết chuyện gì hết. Cô mau ăn cháu đi, tôi ra ngoài trước" Tiểu Nhã cầm khay lên nhanh chân bước ra khỏi phòng Doãn Băng Dao.

Doãn Băng Dao ăn một thìa cháo, nhớ lại phản ứng khi nãy của Tiểu Nhã, càng khẳng định trong nhà họ Thẩm có rất nhiều bí mật không thể cho ai biết.

Sáng sớm ngày hôm sau, người giúp việc tới gõ cửa, "Cô Doãn, cậu chủ mời cô xuống nhà ăn sáng"

Doãn Băng Dao đi đến bên cửa sổ nhìn ra bầu trời bên ngoài, kỳ lạ, hôm nay mặt trời không có mọc từ hướng tây mà.

Bây giờ anh gọi cô xuống cùng ăn sáng, từ khi tới nhà họ Thẩm, cô rất ít khi ra khỏi căn phòng này của mình.

Rửa mặt xong, Doãn Băng Dao đi xuống lầu đến phòng ăn.

Ngự Giao đang ăn sáng.

Hôm nay, anh mặc một bộ vest màu đen.

Anh ta chắc chắn thuộc về bóng tối, Doãn Băng Dao chưa từng thấy người đàn ông nào có thể hợp với màu đen như vậy.

Người giúp việc kéo ghế ra giúp cô, Doãn Băng Dao vừa mới ngồi xuống, Ngự Giao liền mở miệng hỏi: "Tại sao bây giờ cô không cho em trai cô đến đây ở"

Anh thấy rất kỳ quái, Doãn Băng Dao đi đâu cũng không quên em trai mình, nhưng từ lúc tới đây, cô chưa từng nhắc đến em trai mình.

"Dù sao mấy ngày nữa sức khỏe của tôi cũng sẽ tốt lên rồi trở về, mấy ngày nay Đồng Bội sẽ giúp tôi chăm sóc Lăng Diệc"

Nhà họ Thẩm không đơn giản như bề ngoài, Ngự Giao càng không đơn giản, cô không muốn em trai mình bị cuốn vào vòng xoáy rắc rối này.

Hai người yên lặng một lúc, Ngự Giao uống một ngụm cà phê, tùy tiện hỏi: "Dạo này sức khỏe cô thế nào?"

"Ừm, khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn"

"Hai ngày nữa tôi sẽ đưa cô trở về"

Doãn Băng Dao kinh ngạc nhìn về phía anh, anh buông tách cà phê, lau miệng, chuẩn bị đi ra cửa.

"Hôm nay tôi có thể đi dạo trong vườn hoa một chút không? Tôi đã ở trong phòng nhiều ngày rồi, rất buồn bực" Doãn Băng Dao nhìn theo bóng lưng của anh nói.

Anh không lên tiếng, gật đầu một cái, sau đó nhấc chân đi ra cửa, người tài xế đã đánh xe ra tới cửa.

Doãn Băng Dao mừng thầm.

Kể từ khi cô sẩy thai, anh đối với cô đã điềm đạm rất nhiều.

Thật sự không biết, sự điềm đạm đó có thể duy trì trong bao lâu.

Uống một ngụm sữa, Doãn Băng Dao đi tản bộ trong vườn hoa.

Vườn hoa nhà họ Thẩm rất đẹp, trồng đủ loại cây cối hoa cỏ.

Doãn Băng Dao vừa tản bộ, vừa suy nghĩ.

"Hì hì, cây anh đào này sao còn chưa nở hoa vậy?" Phía sau vang lên tiếng một người phụ nữ, Doãn Băng Dao cảm thấy rất quen, vừa xoay người lại, liền bị làm cho phát hoảng.

Người phụ nữ kia đu vòng quanh gốc hoa anh đào, bà ta mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc dài xõa tung, thực sự rất giống nữ quỷ.

Người phụ nữ dường như cảm giác được có người đang nhìn mình

Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Doãn Băng Dao. Cô sợ tới mức lùi về phía sau một bước, vốn tưởng rằng đây là một người phụ nữ trẻ tuổi, không ngờ lại là một ngừoi phụ nữ trung niên.

Nụ cười trên mặt người phụ nữ cứng đờ, bà ta bước nhanh về phía Doãn Băng Dao, "Cô là ai? Cô là ai? Mau cút khỏi đây, cút khỏi đây"

Doãn Băng Dao liên luc lùi về phía sau, gót chân vấp phải tảng đáy, ngã nhào xuống đất.

Ngừoi phụ nữ bước từng bước về phía trước, vẻ mặt hung dữ. Thì ra người phụ nữ thường cười điên cuồng giữa đêm khuya chính là bà ta, là người, không phải ma!

"Bà chủ! Sao bà lại chạy ra ngoài" quản gia Từ xuất hiện phía sau người phụ nữ

Bà chủ? Doãn Băng Dao kinh ngạc, chẳng lẽ bà ta là mẹ Ngự Giao?

Quản gia từ đỡ người phụ nữ, trừng mắt nhìn Doãn Băng Dao, "Bà chủ, đi, chúng ta về phòng"

"Đuổi cô ta đi! Đuổi cô ta đi" người phụ nữ gào về phía Băng Dao.

"Người đâu, mau tới dìu bà chủ về phòng" quản gia Từ lớn tiếng gọi người.

Đợi bà chủ được mấy người giúp việc dìu vào phòng, quản gia Từ mới nhìn Doãn Băng Dao đã ngã ngồi dưới đất bằng ánh mắt u ám.

Doãn Băng Dao đứng lên, ôm khuỷu tay trái của mình, đau đến nhíu chặt mày, "Quản gia Từ, tôi không có đi lung tung, là Giao đồng ý cho tôi ra vườn hoa tản bộ"

Quản gia Từ vốn định nói gì đó, nghe thấy tên Ngự Giao, đành phải thôi.

"Cô Doãn, hy vọng chuyện ngày hôm nay cô sẽ không kể với bất kỳ ai, tất nhiên, có thể quên đi là tốt nhất"

Mặc dù không hiểu tại sao quản gia phải nói như vậy, nhưng Doãn Băng Dao vẫn gật đầu một cái.

Bác sĩ nói, sau khi phá thai, trong vòng một phát không được quan hệ nam nữ. Cho nên trong khoảng thời gian này, Ngự Giao cũng không chạm vào cô, tuy rằng ở trong nhà họ Thẩm, nhưng rất ít khi nhìn thấy anh.

Buổi tối, Doãn Băng Dao từ chỗ tiểu nhã biết được Ngự Giao sẽ trở về. Vì thế cô đến phòng sách của anh.

"Có chuyện gì sao?" Anh vẫn đọc tài liệu trong tay, không ngẩng đầu lên.

Hai bàn tay Băng Dao nắm chặt vào nhau, căng thẳng nói, "Cái đó.... hôm nay tôi đi dạo trong vườn hoa, nhìn thấy mẹ anh"

Ngự Giao liền ngẩn người, anh nặng nề đặt tập tài liệu xuống mặt bàn, ngước đôi mắt hung ác nham hiểm lên nhìn cô

Doãn Băng Dao nói, "Bà ấy bị bệnh sao?"

"Ý cô nói, mẹ tôi bị tâm thần sao?" giọng điệu Ngự Giao đầy khó chịu.

"Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ tò mò thôi, nếu đầu óc bà ấy, không ý tôi nói nếu trong lòng bà ấy có vấn đề, hãy đưa bà ấy tới bệnh viện điều trị, chứ không nên nhốt trong nhà" những lời cô nói hoàn toàn xuất phát từ ý tốt.

Ngự Giao đứng lên, bước từng bước về phía cô, đột nhiên, anh bóp chặt cổ cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô còn giả bộ làm người tốt sao? Bà ấy như ngày hôm nay, không phải do một tay cô tạo nên sao"

Bình luận





Chi tiết truyện