chương 38/ 270

Ngự Giao xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ, không lên tiếng. Trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời kia, lóe lên tia sắc bén giống như loài động vật nào đó.

Phạm Khiết Phàm ngồi trên một chiếc ghế sofa khác cúi người cầm một điếu thuốc lá trên bàn, nhìn sâu xa, sau đó hỏi một câu: “Tại sao cậu quan tâm tới chuyện này?”

“Không có gì, chỉ là thuận miệng nhắc đến.” Lang Long thản nhiên trả lời, mặt không đổi sắc.

Câu Lang Long vừa hỏi nếu đổi lại là người khác, chắc chắn không ai dám hỏi như vậy

Ai dám nghi ngờ cách làm của Ngự Giao?

Nhưng Lang Long và Phạm Khiết Phàm không giống những người khác, bọn họ không chỉ là trợ thủ đắc lực của anh, còn là bạn thân thời đại học.

Một người khống chế tất cả trong lòng bàn tay, mặc dù ngang ngược chuyên chế. Nhưng khi đưa ra đề nghị, anh cũng sẽ chấp nhận.

“Mặc dù không chắc chắn 100%, nhưng cô ta cũng không thoát khỏi việc có liên quan.” Cuối cùng Ngự Giao lên tiếng: “Tôi thà giết lầm 1000 người, cũng không bỏ qua cho một người” Lúc nói câu này, giọng nói của Ngự Giao trầm trầm, trong đôi mắt là sự lạnh lẽo rét buốt.

Lang Long dụi tàn thuốc, đứng dậy đi ra ngoài.

Tính cách của Ngự Giao, anh không dám nói hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng ít nhiều vẫn hiểu một chút.

Một khi Ngự Giao nhận định một sự việc nào đó, cho dù ai nói gì đi nữa, cũng sẽ không thể thay đổi.

Nhưng khi anh tiếp xúc với Doãn Doãn Băng Dao, phát hiện thật ra cô là một cô gái tốt, rất hiền lành, rất kiên cường. Điều này anh có thể nhìn ra từ trong đôi mắt của cô.

***

“A” Doãn Băng Dao từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh dậy.

Cô đột nhiên ngồi bật dậy, trên mặt nhễ nhại mồ hôi, hơi thở dồn dập. Một giấc mơ vô cùng đáng sợ, mơ thấy Ngự Giao biến thành một tên ác ma kinh dị, anh ta từng bước từng bước tiến về phía cô, sau đó xét cơ thể cô ra thành từng mảnh từng mảnh.

Trong giấc mơ, thậm chó cô còn ngửi thấy mùi máu tươi chảy ra từ cơ thể mình.

Cốc cốc cốc....

Tiếng gõ cửa khiến Doãn Băng Dao trở về hiện thực, sau đó từ bên ngoài cửa truyền đến giọng nói non nớt của Doãn Lăng Diệc, “Chị dậy chưa? Lăng Diệc làm bữa sáng cho chị nha!”

“Ừm, chị dậy rồi, chị ra ngoài ngay đây.”

Quay đầu lại, mới phát hiện Ngự Giao đã không còn bên cạnh. Không biết tối hôm qua anh ta đi từ lúc nào. Tối hôm qua, cô cảm giác cơ thể này không còn là cơ thể của mình nữa....

Rời giường đi lấy quần áo, đứng trước gương, nhìn thấy trên người mình tất cả đều in dấu vết của Ngự Giao, trên ngực cũng có mấy dấu răng. Vội vàng mặc quần áo chỉnh tề, che kín những dấu vết nhục nhã kia,Doãn Băng Dao đi tới trước cánh cửa.

Hít sâu một cái, sau đó trên mặt nở nụ cười.

Mở cửa, một giọng nói trong veo vang lên: “Chào buổi sáng, Lăng Diệc”

“Chị, chào buổi sáng”

Thấy trên bàn đã dọn đồ ăn, tâm trạng hoảng hốt lúc đầu của cô vốn chưa ổn định, liền dịu đi một chút.

“Ồ, phong phú thật đó, Lăng Diệc càng ngày càng thông minh”

Trải qua nỗi lực cố gắng dậy bảo của cô, bây giờ em trai có thể làm được những việc vặt trong nhà, chỉ là suy nghĩ rất đơn thuần, như một đứa trẻ mấy tuổi.

“Chị, vừa nãy có người gọi điện thoại cho chị đó, em thấy điện thoại di động không ngừng kêu, em liền nhận điện thoại” Doãn Lăng Diệc chỉ vào chiếc điện thoại di động đặt trên bàn.

Cậu rất tò mò, vì sao từ trong vật nhỏ đó có thể phát ra giọng nói của người ta. Nhưng sao khi được chị cậu giải thích, cậu liền hiểu, thì ra vật đó gọi là “điện thoại di động”.

Doãn Băng Dao đang ăn đồ ăn trong miệng, liền sửng sốt.

Bình luận





Chi tiết truyện