chương 209/ 270

Ngày trước, Ngự Giao ghét nhất là bệnh viện. Anh còn nhớ rõ, Gia Hạo đã chết trên đường đi tới bệnh viện, khi anh bỏ lại tất cả công việc chạy tới, nhưng không kịp nhìn thấy Gia Hạo lần cuối cùng.

Năm đó, Ngự Giao điên cuồng thiếu chút nữa cho nổ tung cả bệnh viện này, để trút hết nỗi đau khổ mất đi người em trai yêu quý. Từ lúc đó trở đi, anh vô cùng căm hận bệnh viện, cũng bắt đầu ghét mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện. Đã nhiều năm trôi qua, hôm nay nỗi căm hận của anh từ từ được cởi bỏ.

Lần đầu tiên phát hiện, bệnh viện cũng có lúc làm cho người ta thích, Tiết Noãn Nhi vẫn luôn ở sát bên cạnh anh không rời, hỏi han ân cần. Anh có thể cảm nhận được hôm nay cô đối với anh rất quan tâm, hơn nữa sự quan tâm này tuyệt đối không giống như một nhân viên đối với lãnh đạo, mà là phát ra từ trong trái tim.

Anh tham lam nhìn gương mặt ánh mắt dịu dàng của cô, bộ dạng cô nghiêm túc chăm sóc anh cực kỳ xinh đẹp.

Bác sĩ nói vết thương của anh bị nhiễm trùng phải nằm viện mấy hôm. Nếu đổi lại những lúc bình thường, chắc chắn Ngự Giao sẽ không nghe theo lời bác sĩ nhất định sẽ quay đầu rời đi, tiếp tục xử lý công việc bận rộn của mình. Bởi anh biết.... mấy người bác sĩ này thích chuyện bé xé ra to. Ngự Giao anh "mình đồng da sắt" có vết thương nào chưa trải qua, vết thương bé tí này thì nhằm nhò gì. Nhưng lần này anh lại chọn nằm viện, vì anh quyến luyến cảm giác cô tỉ mỉ chăm sóc mình.

Tiết Noãn Nhi vén rèm cửa sổ lên, vốn khí trời buổi sáng còn đang âm u, giờ này đã nắng ráo trong xanh. Ánh mặt trời rạng rỡ từ bên ngoài chiếu vào ô kính thủy tinh, Ngự Giao nhìn Ngự Giao đứng trước cửa sổ, những tia nắng mặt trời chiếu trên người cô như vầng hào quang huy hoàng, dáng vẻ mỹ lệ thần thánh khiến anh không khỏi thất thần.

Giờ phút này, Ngự Giao khẳng định cho dù Băng Dao có chỉnh sửa gương mặt hoàn toàn mới tinh đi giữa dòng người đông đúc anh vẫn sẽ nhận ra cô. Bởi ánh mắt của cô, bởi mùi hương thơm mát đặc biệt trên người cô.

"Làm gì mà anh nhìn tôi chằm chằm thế? Trên mặt tôi dính gì sao?" Tiết Noãn Nhi quay đầu lại vén chăn cho Ngự Giao.

"Không, vì cô rất đẹp" Ngự Giao không nhịn được thở dài nói

Tiết Noãn Nhi ngẩn người, chợt nhớ tới trước đây Ngự Giao đã từng nói: muốn trách thì trách gương mặt xinh đẹp quyến rũ quá mức của cô.

"Sao vậy?" Ngự Giao thấy gương mặt Tiết Noãn Nhi đột nhiên biến sắc, lên tiếng hỏi.

Nụ cười trên mặt Tiết Noãn Nhi cứng đờ, lạnh nhạt trả lời: "Không có gì"

Mặc dù đau lòng cho anh, muốn chăm sóc anh, lo lắng cho anh, nhưng những tổn thương trước đây, cô vẫn không thể nào quên được.

"Tôi ra ngoài mua chút đồ, anh ngủ một giấc đi. Tôi nay anh muốn ăn gì, tôi làm cho anh"

"Ừm, vậy cô đi rồi trở lại sớm nha"

"Ừm" cô khẽ mỉm cười, che giấu những u buần trong lòng

Tiết Noãn Nhi cầm chiếc túi trên ghế sofa lên, đi ra ngoài, vừa đi tới cửa phòng liền nghe thấy Ngự Giao gọi lại

"Noãn nhi"

"Sao? có chuyện gì à?" cô quay đầu lại nhìn anh

"Cô trở lại sớm nha"

"Ừm" anh giống như một cậu bé, không muốn cô rời đi, giống như chỉ cần cô rời khỏi một giây, trong lòng anh đã cảm thấy hốt hoảng không thể giải thích được, giống như cô đi rồi sẽ không bao giờ trở lại. Cảm giác lo được lo mất này thật sự là vô cùng hành hạ.

Ngự Giao nằm trên giường bệnh, cho đến khi Tiết Noãn Nhi đóng cửa phòng bệnh lại mới thở dài một hơi. Vừa rồi, có phải anh đã nói sai điều gì không? Vốn cảm giác tâm trạng cô đang rất vui nên mới khen cô một câu, nhưng sắc mặt cô lập tức thay đổi. Chẳng lẽ, trước đó cô ấy đang suy nghĩ chuyện gì sao?

Ngự Giao nhắm hai mắt lại, rèm mi che đi đôi mắt sắc bén, hai hàng lông mày sắc bén khẽ nhíu lại. Thật ra trong lòng anh vô cùng lo lắng, nhiều lần không kìm được muốn mở miệng gọi thật to tên thật của cô, nhiều lần muốn dũng cảm nói: "Băng Dao, Tiểu Diệc là con trai của anh, anh là bố để của Tiểu Diệc"

Hiện giờ cô đang có quan hệ với dương tuyết hoa, mà dương tuyết hoa và mục quang chính là những kẻ âm hiểm xảo trá, anh lo rằng Băng Dao sẽ bị bọn họ tổn thương

Cho nên anh muốn làm tạo nên mối quan hệ tin cận thân thiết với cô, sau đó sẽ bảo vệ cô.

Nhưng anh không thể, anh sợ sau khi mình nói ra, Băng Dao sẽ lại giống như sáu năm trước rời khỏi anh, cho nên vẫn tiếp tục làm bộ nhưng không biết chuyện gì, sau đó sẽ cho cô những thứ cô muốn, hi vọng làm như vậy dương tuyết hoa sẽ buông tha cho cô. Làm như vậy ít nhất có thể ở bên cô thêm một thời gian nữa.

Chiếc điện thoại di động đắt trên tủ đầu giường đổ chuông, Ngự Giao nhận điện, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói trầm trầm của một người đàn ông: "Ông Thẩm, tôi mới biết chuyện tối qua nghe nói anh bị thương, tôi muốn ghé thăm anh một chút"

"Không cần đâu cục trưởng Trương, trong bệnh viện nhiều người qua lại, chúng ta nên khiêm tốn thì hơn. Mấy ngày nữa tôi sẽ liên lạc lại với ông"

"Vâng, vậy cũng được"

Ngự Giao cúp điện thoại, đôi mắt khẽ nheo lại. Mấy năm gần đây, anh vẫn luôn làm một chuyện bí mật, chuyện này ngay cả ba người bạn thân cũng không biết. Ngự Giao hôm nay đã không còn là Ngự Giao của trước đây, anh đã thay đổi để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn...

Bước ra khỏi căn phòng bệnh của Ngự Giao, trong đầu Tiết Noãn Nhi dậy lên những suy nghĩ phiền não. Thật ra gần đây cô đã có cơ hội lấy trộm một số tài liệu cơ mật, nhưng khi muốn thực hiện cô không thể ra tay được. Trước đây cô cho rằng lấy mấy tài liệu kia chẳng qua chỉ khiến Ngự Giao tổn thất chút tiền mà thôi. Nhưng một lần vô tình nghe được dương tuyết hoa gọi điện mới biết dã tâm thâm độc của bà ta, không chỉ đơn giản muốn lấy một chút tiền của Ngự Giao như vậy. Cô sợ bản thân sẽ phạm phải sai lầm lớn, nhưng cũng không còn cách nào khác nếu cứ tiếp tục dây dưa như thế này cô sợ sẽ không thực hiện được ước nguyện ban đầu của mình...

Ngự Giao như một đóa hoa anh túc, một khi đã nếm thử sẽ có cảm giác say dắm không dứt ra được. Tiết Noãn Nhi lắc đầu muốn bản thân tỉnh táo một chút, cô không thể mêm flongf, không thể bị vẻ bề ngoài của anh ta mê hoặc.

Cô thầm quyết định, phải nhanh chóng hành động nếu như còn tiếp tục sớm chiều gặp gỡ anh ta, nhất định sẽ.... cô lắc đầu không muốn nghĩ tiếp, ngẩng đầu chuẩn bị ra khỏi bệnh viện liền nhìn thấy Phùng Quân Bình và Tô Y Thu đang đi tới.

Trong lòng cô vô cùng căng thẳng, định xoay người né tránh, nhưng không kịp nữa.

"Đây không phải là thư ký Tiết sao?" Tô Y Thu lên tiếng.

Sống lưng Tiết Noãn Nhi cứng đờ, nhắm mắt xoay người mỉm cười với hai người đối diện. Tô Y Thu nắm tay Phùng Quân Bình nhìn qua có vẻ quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu rất tốt.

Phùng Quân Bình bước tới, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới như đang suy nghĩ gì đó, "Nhìn cô sao có cảm giác rất quen"

"Mẹ, cô ta tên Tiết Noãn Nhi bây giờ đang là thư ký cho Ngạn Bằng, cũng chính là người phụ nữ có dáng dấp rất giống Doãn Băng Dao đó"

"Thì ra là cô" gương mặt Phùng Quân Bình lập tức hiện lên vẻ hiểm ác, bà ta không biết kế hoạch của dương tuyết hoa và mục quang, cho nên cũng không biết sự tồn tại của Tiết Noãn Nhi.

Tiết Noãn Nhi lúng túng đứng im tại chỗ, đi cũng không được mà đứng cũng không xong.

Bình luận





Chi tiết truyện