chương 14/ 270

"Chị, chúng ta đang ở đâu vậy, bao giờ thì về nhà?"

Doãn Lăng Diệc ngồi trên giường, tò mò nhìn xung quanh, "Căn phòng này thật là đẹp. Rất giống với những gì miêu tả trong tiểu thuyết"

Doãn Băng Dao đưa tay sờ tràn em trai, cơn sốt cao cuối cùng cũng hạ nhiệt, "Đây là nhà bạn chị, chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian ngắn"

Doãn Lăng Diệc nhìn ra phía ngoài cửa sổ, "Oa, bên ngoài có ánh nắng mặt trời kìa, chị em mình ra ngoài phơi nắng đi"

"Ừ. Để chị đỡ em xuống giường"

Băng Dao vừa mới dìu em trai mình đi ra khỏi phòng, liền gặp một người đàn ông trung niên đứng ở hành lang, vẻ mặt nghiêm túc.

"Cô chính là người phụ nữ, thiếu gia dẫn về mấy ngày hôm trước?" người đàn ông trung niên hơi nhăn mày nói.

"Vâng. Tôi muốn dẫn em trai tôi ra ngoài phơi nắng"

"Không được" vẻ mặt người đàn ông trung niên trở nên u ám nói, "Người ngoài không thể đi lại trong Thẩm gia. Tiểu Nhã, đưa bọn họ trở về phòng"

"Vâng, thưa quản gia Từ"

Một người phụ nữ cúi thấp đầu bước ra từ phía sau năm người đàn ông, dáng vẻ hết sức cung kính

Người phụ nữ gọi là Tiểu Nhã cười cười với Băng Dao, dẫn hai chị em cô về phòng.

Dáng vẻ người nữ giúp việc này không giống như vẻ mặt lạnh lùng của những nữ giúp việc khác.

Băng Dao còn tưởng rằng, cô ta là chủ nhân của nhà họ Thẩm, từ trên xuống dưới ngay cả người giúp việc trong nhà họ Thẩm đều có vẻ mặt giống như tảng băng, không ngờ cô ta lại mỉm cười với cô.

Băng Dao liền có cảm tình với người tên gọi Tiểu Nhã này.

"Cô tên là Tiểu Nhã phải không?" Băng Dao chủ động nói chuyện với cô ta.

"Vâng ạ"

"Người vừa nãy là...."

"À, ông ấy là quản gia nhà họ Thẩm, đã ở bên cạnh ông chủ rất nhiều năm, lời nói của ông ấy rất có trọng lượng, cho nên... tốt nhất cô đừng để quản gia Từ tức giận"

Băng Dao gật đầu, vẻ mặt có chút không vui.

"Cô đừng trách quản gia Từ, chỉ là ông ấy không thích người lạ thôi, thật ra ở nhà họ Thẩm rất ít khi có người lạ tới. Đợi đến khi cô quen nơi này rồi, sẽ phát hiện thật ra mọi người ở đây không hề xấu" trên khuôn mặt đơn thuần của người phụ nữ nở nụ cười tươi tắn.

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô"

Ở đây đã mấy ngày, nhưng chưa từng nhìn thấy Thẩm Ngạn Bằng cũng chính là Ngự Giao.

Không thể đi ra ngoài, cũng không thể ra ngoài vườn hoa phơi nắng. Cả ngày cứ như vậy có khác gì bị giam lỏng.

Cũng may điện thoại di động không bị lấy đi. Băng Dao nhìn chằm chằm vào điện thoại, do dự không biết có nên kể chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay cho hai người chị em tốt nhất của cô biết không

"Chị, chị không vui sao?"

"À" Băng Dao lấy lại tinh thần, "Không, làm sao chị có thể không vui được chứ"

Ngay cả cơm cũng có người giúp việc đưa tới tận phòng.

Bữa tối đã được đưa đến, là đồ ăn cao cấp. Đồ ăn nhà họ Thẩm rất ngon, ngay cả đồ ăn cho chị em cô ăn cũng là đồ ăn cao cấp.

Trở về phòng, Băng Dao suy đi nghĩ lại, cảm thấy không thể cứ ngồi chờ chết như thế này được, vì thế cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi điện thoại.

Đột nhiên có người gõ cửa, cô vội vàng giấu điện thoại di động vào một chỗ.

"Mời cô đi theo tôi, thiếu gia muốn gặp cô"

Người đó.... rốt cuộc cũng nhớ ra sự tồn tại của cô rồi.

"Cô mặc bộ quần áo này vào, trang điểm một chút, lát nữa có người dẫn cô đi gặp thiếu gia" Người giúp việc vừa nói vừa đưa một bộ quần áo cho cô.

Nhìn xuống bộ quần áo trên tay, một bộ quần áo hở hang không chịu nổi, như thể mấy miếng vải lụa mỏng tang ghép lại, bên ngoài có một chiếc áo khoác màu đen.

Băng Dao nhíu mày, tại sao bảo cô mặc bộ quần áo này?

"Xin cô nhanh lên, thiếu gia không thích chờ đợi người khác" Người giúp việc thúc giục.

"Vâng, tôi làm ngay đây"

Mấy phút sau, Băng Dao mặc xong bộ quần áo hở hang kia, cũng may còn có cái áo khoác bên ngoài

Mái tóc dài vẫn dùng một chiếc đũa bối gọn gàng trên đầu, khuôn mặt mộc không hề trang điểm.

Mở cửa chính đi ra ngoài, người giúp việc vẫn đang đứng bên ngoài chờ cô, sau đó dẫn cô ra bãi đỗ xe.

"Tổng giám đốc, ý tôi là thiếu gia, ngài ấy không có ở trong nhà sao?" Băng Dao tò mò hỏi.

"Cô mau lên xe nhanh đi, đừng hỏi nhiều" Người giúp việc mở cửa xe, nhỏ giọng nói"

Người giúp việc trong nhà họ Thẩm rất đông, nhìn qua cũng không hề đơn giản. Giống như đều được trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

Ngồi ở trên xe, Băng Dao không biết chiếc xe sẽ đi tới đâu, vốn định hỏi người lái xe, nhưng từ kinh nghiệm của mấy ngày qua cô lại ngoan ngoãn ngồi im lặng.

Bình luận





Chi tiết truyện