chương 164/ 270

Tiết Noãn Nhi hít sâu một hơi, lấy dũng khí xoay người lại mỉm cười nhìn về phía anh hỏi: "Tổng giám đốc còn chuyện gì nữa sao?"

"Tôi ở ngay sát bên căn hộ của cô, một người phụ nữ nuôi một đứa trẻ nhất định sẽ có rất nhiều chuyện không tiện, nếu như cần người giúp, cô có thể gọi tôi bất kỳ lúc nào."

Tiết Noãn Nhi lại bị làm cho kinh ngạc lần nữa, không biết anh ta lấy chuyện giúp người làm niềm vui từ lúc nào?

Cô vốn không muốn nói thêm gì, nhưng lòng hiếu kỳ trong lòng khiến cô nghi ngờ hỏi: "Tại sao Tổng giám đốc lại ở đây? Tôi nghe nói, biệt thự nhà riêng của Tổng giám đốc rất lớn."

"Thỉnh thoảng tôi mới tới chỗ này, vì chuyện riêng thôi"

"Vậy sao, tôi đi trước ạ, cảm ơn hôm nay Tổng giám đốc đã đưa tôi về." Vì chuyện riêng? Vậy chuyện trước đây cô suy đoán chẳng chắn không sai, chắc chắn anh ta đang bao dưỡng một tình nhân ở đây.

Ngự Giao gật đầu một cái.

Tiết Noãn Nhi từ trong ví lấy ra một chiếc chìa khóa, Ngự Giao vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh ta không ngừng chiếu lên người mình. Trong lòng có chút sợ hãi, loay hoay một lúc vẫn không tìm được chìa khóa.

Ngự Giao hơi nheo mắt nhìn bóng lưng của cô, Băng Dao, Băng Dao của anh... Không tự chủ được, anh bước chân tiến về phía trước, đi về phía cô.

Tiết Noãn Nhi cẳng thẳng đến thở cũng không dám thở mạnh.

Đột nhiên Ngự Giao ôm chặt cô từ phía sau, ôm chặt cơ thể cô vào trong ngực mình, ghé sát bên tai cô khẽ gọi một cái tên "Băng Dao...."

Tiết Noãn Nhi giống như bị một luồng điện cao thế chạy qua người, vội vàng xoay người lại, khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Ngự Giao hết sức kinh ngạc "Tổng… Tổng giám đốc..."

Ngự Giao lấy lại tinh thần, từ từ buông Tiết Noãn Nhi ra, cười xấu hổ: "Thật xin lỗi, tôi...." Ánh mắt của anh tràn đầy mất mát. Vừa rồi khi nhìn bóng lưng cô, anh lại sinh ra ảo giác giống như đang nhìn thấy Doãn Băng Dao trước mặt. Nhưng khi Tiết Noãn Nhi xoay người lại, khi nhìn thấy gương mặt cô, tâm trí anh lập tức trở về hiện thực.

Trong lòng Tiết Noãn Nhi tràn ngập vô vàn thứ cảm xúc, tại sao anh ta lại như vậy? Chẳng lẽ vì nhớ Doãn Băng Dao? Không phải anh ta hận cô ấy lắm sao?

"Tổng giám đốc, lần đầu tiên khi nhìn thấy tôi, anh cũng gọi cái tên đó, không biết người phụ nữ đó có quan hệ gì với Tổng giám đốc." Cô thử thăm dò.

Trong đáy mắt Ngự Giao thoáng hiện lên sự bi thương yếu ớt nhưng lập tức bị sự lạnh lùng phủ kín, lạnh lùng nói: "Chỉ là một người bạn thất lạc nhiều năm" Anh xoay người đi tới trước cửa căn hộ của mình, mở cửa bước vào. Tiếng đóng cửa vang lên "Rầm" không khỏi khiến Tiết Noãn Nhi giật mình

Ngự Giao dựa cả người lên phía sau cánh cửa, những giọt nước mắt nhớ nhung cuối cùng trào ra ngoài không cách nào ngăn được...

Băng Dao, rốt cuộc em đang ở đâu? Em có khỏe không?

Tiết Noãn Nhi thở phào một hơi, cũng may không có gì nguy hiểm lắm. Xoay người định tiếp tục tìm chìa khóa, đã thấy Tiết Tiểu Diệc đứng trước cửa nhìn mình cười cười.

Tiết Noãn Nhi giả bộ tức giận trừng mắt nhìn con trai, đi thẳng vào nhà. Mệt mỏi ném túi xách xuống ghế, đi lên lầu, Tiết Tiểu Diệc đi theo sau "Noãn Nhi, ngày đầu tiên đi làm thế nào, mọi chuyện có thuận lợi không?"

Tiết Noãn Nhi dừng chân, xoay người thở phì phò nhìn con trai "Mẹ bị con hại thê thảm rồi."

Tiết Tiểu Diệc rụt đầu lùi về phía sau, cậu bé trợn to hai mắt nhìn Tiết Noãn Nhi, "Sao? Làm gì có chuyện đó, không phải hôm nay mẹ được thăng chức sao?"

"Được thăng chức, mẹ còn biết là chính con gọi điện thoại cho Ngự Giao"

"Ngự Giao? Là ai ạ?" Tiết Tiểu Diệc chớp mắt, vẻ mặt không hiểu.

"Chính là Thẩm Ngạn Bằng, Tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị"

"À, chính là cái chú hôm đó hôn mẹ trong thang máy đó sao?" Tiết Tiểu Diệc giống như bừng tỉnh.

"Con" Tiết Noãn Nhi tức giận, hít sâu một hơi cố gắng kềm chế lửa giận trong lòng, nhéo má con trai "Con đừng tưởng mẹ không biết chuyện tốt mà con làm, mẹ biết con đã gọi điện thoại tới cho anh ta yêu cầu anh ta thăng chức cho mẹ."

"Ôi, đau quá" Tiết Tiểu Diệc hất tay Tiết Noãn Nhi ra, xoa xoa má mình, khóe miệng cong lên nói: "Người ta là vì muốn mẹ được thăng chức có cơ hội thể hiện năng lực của mình, hơn nữa còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn, chuyện đó có gì không tốt."

Tiết Noãn Nhi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thật không biết rốt cuộc trong cái đầu nhỏ bé của tên nhóc này đang nghĩ cái gì. Mới chỉ là một đứa trẻ hơn năm tuổi mà thôi, tại sao đã hiểu những chuyện này, mà những lời nói ra hoàn toàn không giống lời nói của một đứa trẻ năm tuổi.

"Nhưng con có biết rằng vì chuyện này, có rất nhiều đồng nghiệp trong công ty có ý kiến với mẹ không, bọn họ cho rằng mẹ dùng quan hệ không đứng đắn, nên ngày đầu tiên đi làm đã được thăng chức, còn do đích thân Tổng giám đốc bổ nhiệm"

"Mẹ để ý những lời vớ vẩn đó của bọn họ làm gì, Noãn Nhi chỉ cần làm tốt công việc của chính mình là được, những người đó cũng vì ghen tỵ với số may mắn của mẹ mà thôi. Được rồi, sau nay Noãn Nhi phải làm việc cho thật giỏi, mặc kệ bọn họ muốn nói thế nào thì nói"

"Số may mắn? Đúng, mẹ có một người con trai như con, đúng là số may mắn của mẹ." Tiết Noãn Nhi nói xong cảm thấy rất đau lòng, liền xoay người đi lên lầu "Mẹ đi tắm trước, lát nữa xuống nấu cơm cho con"

"Vâng, con yêu mẹ, mẹ phải vui vẻ nha."

Tiết Noãn Nhi không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước. Tính cách của Tiết Tiểu Diệc rất giống Ngự Giao, chỉ quan tâm tới điều mình làm chưa bao giờ để ý người khác nhìn mình như thế nào cũng không quan tâm tới cảm nhận của bọn họ ra sao. Không được, cô tuyệt đối không thể để con trai mình trở thành một tên quỷ nhỏ.

Tiết Noãn Nhi tắm rửa sạch sẽ, trút bỏ sự mệt mỏi. Sau đó liền xuống lầu chuẩn bị bữa tối, ăn xong Tiết Tiểu Diệc tranh rửa bát, cô đành xuống lầu đổ rác. Ném túi rác vào thùng giác dưới lầu xong, cô liền vào thang máy lên lầu, khi bước ra khỏi thang máy nghe thấy một giọng nói quen quen, ngước mắt nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, Tô Y Thu!

Tiết Noãn Nhi vội vàng núp vào một chỗ khuất.

Tại sao Y Thu lại tới đây? Sáu năm trôi qua rồi, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu tại sao Y Thu không có con, năm đó không phải cậu ấy mang thai sao?

Tô Y Thu dùng hết sức lực nhấn chuông cửa, Ngự Giao vẫn không ra mở cửa. Cô đập cửa, lớn tiếng nói: "Ngạn Bằng, anh mở cửa ra! Anh mau mở cửa ra"

Tiết Noãn Nhi không bước ra khỏi chỗ nấp, quên mất rằng bản thân không còn là Doãn Băng Dao trước đây. Có lẽ vì lúc đầu cảm thấy hổ thẹn với Y Thu, nên Tiết Noãn Nhi nghĩ mình không còn mặt mũi nhìn người chị em tốt này.

"Ngạn Bằng! Mở cửa! Mở cửa ra,"

Đối với Tô Y Thu, có thể nói Tiết Noãn Nhi hiểu khá rõ người chị em tốt này của mình. Cô ấy là người dịu dàng nhất trong ba người, gia đình cũng hạnh phúc nhất. Là một thiên kim tiểu thư nhưng bây giờ lại đang đập cửa lớn tiếng gọi, hoàn toàn không có hình tượng thục nữ. Rốt cuộc đã có chuyện gì, tại sao Y Thu lại biến thành như vậy?

Thật ra lúc đầu cô rời đi, cũng là vì tác thành hạnh phúc cho Y Thu. Cô cho rằng, người Ngự Giao yêu là Tô Y Thu, vì chỉ có ở trước mặt co ấy Ngự Giao mới có thể dịu dàng vô hạn.

Bình luận





Chi tiết truyện