chương 193/ 270

"Nhưng Băng Dao vẫn hận tôi, không muốn nhìn thấy tôi. Tôi đã nỗ lực tìm kiếm cô ấy sáu năm trời, Nếu bây giờ gia đình cô ấy xảy ra chuyện, nhất định cô ấy sẽ tới tìm tôi đây luôn là tác phong của cô ấy" Ngự Giao thẳng thắn nói, tuyệ tđối không giấu giếm mục đích của mình. Mà trên thực tế, anh cũng đang cố ý nói cho cô nghe.

Tiết Noãn Nhi lắc đầu, không thể tin nhìn gương mặt anh. Chuyện này là nắm giữ số mạng của người khác trong tay, là nắm giữ số mạng người nhà họ Doãn

Nhưng nhìn dáng vẻ anh ta nói chuyện chỉ giống như một chuyện cỏn con, giống như sinh mạng và hạnh phúc của người khác ở trong mắt anh ta chỉ là một con kiến nhỏ nhoi, muốn đùa bỡn thế nào liền chơi như vậy.

"Anh..." cô tức giận, nhất thời không biết nói gì

"Tôi làm sao?" Ngự Giao quay đầu sang cười cười với cô, nhún vai một cái.

"Tại sao anh có thể nham hiểm như vậy! Tập đoàn Thẩm thị của anh có thế lực lớn mạnh, nhưng lại đi thua mua những công ty nhỏ khác mà người ta phải khổ cực cả nửa đời người mới có được, tại sao anh... tại sao anh có thể vô tình như vậy! Anh còn luôn miệng nói yêu Băng Dao! Tôi nghĩ anh hoàn toàn không yêu cô ấy"

"Không, tôi yêu cô ấy, nhưng cách yêu của tôi bây giờ không giống với cách yêu của Ngự Giao trước đây mà thôi" anh chính là muốn cố ý kích cô.

Anh có thể thu mua công ty của Doãn Lực, cũng có thể khiến công ty của ông ta lớn mạnh hơn. Làm như thế này, chẳng qua vì để đạt được mục đích của mình mà thôi, trong lòng anh thầm nghĩ.

"Anh đúng là hẹn hạ" Tiết Noãn Nhi căm phẫn nhìn người bên cạnh.

Ngự Giao thản nhiên nói: "Tôi thà làm tiểu nhân cũng không muốn làm ngụy quân tử, cô là bạn thân của Băng Dao, vậy nhất định cô ấy đã nói với cô rằng, phàm là thứ Ngự Giao tôi muốn nhất định sẽ lấy được, cho dù... phải dùng bất cứ thủ đoạn nào" nghiên đầu nghìn cô, khóe miệng vui vẻ cong lên tà mị

Tiết Noãn Nhi phừng phừng lửa giận, nhưng không thể phát tác

Nhìn ra cơn tức giận đang bốc cháy trong mắt cô, Ngự Giao cười lạnh một tiếng hỏi: "Thế nào? cô tức giận như vậy, giống như...."

"Giống như cái gì?" vẫn giống như sáu năm trước, Tiết Noãn Nhi thật muốn giơ tay xé rách khuôn mặt vui vẻ tà ác kia.

"Giống như Doãn Lực là cha đẻ cô"

Tiết Noãn Nhi ngẩn người, nhất thời không biết nên nói gì.

"Không phải là bị tôi nói trúng rồi đấy chứ, chẳng lẽ cô đúng là con ruột của Doãn Lực? Băng Dao có chị gái hoặc em gái cùng cha khác mẹ sao? Nhưng theo tôi biết Băng Dao chỉ có một cô em gái cùng cha khác mẹ. Không ngờ cuộc sống tình cảm của Doãn Lực lại phong phú như vậy"

Tiết Noãn Nhi giận đến đỏ mặt, "Anh nói lung tung cái gì đấy? Ai cho anh sỉ nhục tôi như vậy? Tôi và Băng Dao là bạn thân, trước khi cô ấy ra đi đã nhờ tôi thăm nom mộ lăng diệc và chăm sóc cha cô ấy. Bây giờ anh muốn thu mua công ty của Doãn Lực, không phải rõ ràng muốn ép cha cô ấy vào chỗ chết sao? Tâm huyết cả đời ông ấy đều dồn hết vào công ty nhỏ đó! Tất nhiên tôi phải tức giận rồi"

"Chỉ đơn giản là vì tình bạn nên mới tức giận như vậy thôi sao?"

"Tất nhiên" Tiết Noãn Nhi nổi đóa, "Dừng xe! Tôi muốn xuống ở đây, ngồi chung xe với một người đàn ông máu lạnh vô tình như anh thật kinh khủng" dứt lời mở cửa xe.

Ngự Giao vẫn không đi chậm lại, ngược lại còn tăng tốc, nở nụ cười lạnh vất chợt nở khóa cánh cửa xe Tiết Noãn Nhi đang đẩy, cửa xe đột nhiên bật ra, từng con gió rét ùa vào.

"A" cô sợ hãi kêu lên, lập tức đóng cửa xe lại.

"Không phải cô muốn xuống xe sao? Tôi không ngăn căn, chẳng qua nếu như cô không sợ chết thì cứ xuống đi"

"Anh...anh..." Tiết Noãn Nhi giận đến cả người run rẩy.

Ác ma, thật là một tên ác ma làm người ta giận sôi người.

"Cô biết không? Lúc đầu để rời khỏi tôi, Băng Dao tình nguyện tìm tới cái chết, tình nguyện hủy đi gương mặt của mình"

"Tôi không phải cô ấy, cho nên sẽ không ngu như vậy" Tiết Noãn Nhi tức giận cả ngực phập phồng lên xuống. Cô biết mình không thể trêu chọc tên ác ma này.

Không khí trong xe như đóng băng, Tiết Noãn Nhi không nói gì thêm, cô biết cứ tiếp tục nói chuyện với anh ta thế nào cũng bị tức chết. Hơn nữa cũng không có cách nào phản kháng, dù sao bây giờ anh ta cũng là ông chủ của cô. Nhưng nghĩ đến công ty bố mình sẽ bị thu mua, Tiết Noãn Nhi lại cảm thấy đứng ngồi không yên. Ý tứ của Ngự Giao biểu đạt vô cùng rõ ràng, mục đích thực sự của việc này chính là muốn ép cô lộ ra thân phận thật.

Không được, phải nghĩ ra biện pháp nào đó, tuyệt đối không thể để Ngự Giao được như ý, đồng thời phải cắt đức sự nghi ngờ của anh ta về thân phận của cô.

Từ khu nghĩa trang chôn cất Doãn lăng diệc về đến khu chung cư cô ở, cách khoảng 20 phút chạy xe, trong vòng hai mươi phút này cả hai người không ai nói một câu, mỗi người đều đang thầm tính toán trong lòng.

Cuối cùng Tiết Noãn Nhi lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trước

"Tổng giám đốc Thẩm"

"Sao?" anh lạnh nhạt lên tiếng

"Tại sao anh không tin lời tôi nói? Băng dao thật sự đã qua đời rồi, chửng lẽ anh làm như vậy có thể ép người chết sống lại sao? Chuyện này là hoàn toàn không thể. Làm như thế còn có thể tổn thương tới người vô tội. Tổng giám đốc Thẩm là người thông minh sáng suốt, tôi không tin anh sẽ làm ra chuyện nhẫn tâm không có tính người này"

Khóe mắt Ngự Giao hện ra nét vui vẻ: "Vừa rồi cô mới nói tôi hèn hạ nham hiểm xảo trá mà? Sao bây giờ lại biến thành thông minh sáng suốt rồi?"

"Vừa rồi tôi chỉ nhất thời xúng động mà thôi, anh là người đại nhân đại lượng sẽ không để ý lời nói bậy của tôi đúng không"

"Ồ, cô so với Băng Dao có vẻ nói nhiều hơn nhỉ, còn có thể nói móc chửi người nữa"

"Tôi, tôi làm sao có thể mắng chửi anh được?"

"Đầu tiên, nếu như tôi vẫn tiếp tục thu mua công ty của Doãn Lực, như vậy chính tôi đã làm chuyện vô tình không có tính người. Sau đó, nếu như tôi lại tiếp tục để ý tính toán những lời cô nói, như vậy tôi chính là một tên tiểu nhân"

"..." trên trán Tiết Noãn Nhi hiện đầy vạch đen.

Anh thật không hiểu.

"Không, ý tôi không phải như vậy..." cô cố gắng nở nụ cười.

"Cô cấp ngay cái dáng vẻ cười cười nịnh nọt này đi, đừng có ép bản thân như thế. Dù sao tôi cũng là người xấu cho nên không thể làm theo lời cô. Kế hoạch thu mua công ty của Doãn Lực đã được tiến hành, tôi đã nói muốn ép Băng Dao xuất hiện, tôi nói được sẽ làm được"

Anh đột nhiên cảm thấy tức giận, vì sự thay đổi nhanh chóng của Tiết Noãn Nhi. Nếu là băng dao với tính cách kiên cường của cô ấy tuyệt đối sẽ không thể hiện như vậy. Nếu là Băng Dao thực sự cô sẽ thà chết chứ không cúi đầu trước mặt anh. Chẳng lẽ, do anh quá đa nghi sao? Thật sự cô không phải là Băng Dao?

Ngọn lửa tức giận "bùng cháy" trong cơ thể Tiết Noãn Nhi, thiếu chút nữa lại lên tiếng mắng Ngự Giao, thầm hít sâu một hơn nhẫn nhị, tiếp tục khuyên: "Được rồi, coi như Băng Dao chưa chết. Nhưng mục đích của anh là muốn cô ấy trở về, không phải vì anh yêu cô ấy sao? Nếu như anh dùng cách này ép cô ấy phải trở lại bên cạnh anh, sẽ càng khiến cô ấy hận anh hơn. Đến khi đó hai người hoàn toàn không thể ở bên cạnh nhau"

Bình luận





Chi tiết truyện