chương 136/ 270

Doãn Băng Dao thuê một căn nhà nhỏ ở một vùng ngoại ô hẻo lánh, sau đó bắt đầu tìm việc làm.

Có thể là ông trời thấy cô đáng thương, ngày đầu tiên đi tìm việc làm, cô đã tìm được là công việc ở một cửa hàng bán hoa.

Chủ cửa hàng hoa này là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, khi cô đi phỏng vấn, người phụ nữ họ Từ đánh giá cô một lượt "Tại sao cô muốn tìm việc làm?"

"Vì cuộc sống, tôi không có tiền."

"Nhưng dáng vẻ cô không giống người nghèo khổ, từ người cô toát ra một loại khí chất." Từ khi cô bước chân vào cửa hàng hoa, ánh mắt của người chủ cửa hàng chưa rời khỏi cô một giây.

Doãn Băng Dao bị người phụ nữ đó nhìn chằm chằm khiến mất tự nhiên, cười cười tự giễu "Tôi chỉ là một cô gái nghèo, không phải là thiên kim tiểu thư gì, cho nên hi vọng Chị sẽ cho tôi ở lại đây là việc, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt công việc."

"Nếu cô có thể đồng ý với tôi một yêu cầu, tôi sẽ để cô ở lại đây làm việc."

"Yêu cầu gì?"

"Sau này phải thường xuyên cười, chẳng lẽ chưa ai từng nói với cô, cô cười lên rất đẹp sao? Người phụ nữ phải tươi cười, hơn nữa tôi tin rằng nụ cười của cô có thể khiến cửa hàng buôn bán tốt hơn." Nét mặt người phụ nữ rất dịu dàng.

Doãn Băng Dao có hơi kinh ngạc, gật đầu: "Được, tôi đồng ý."

"Vậy sau này cô hãy gọi cô là chị Từ, đây là vùng ngoại ô, cửa hàng bán hoa cũng không đông khách như trong nội thành, thật ra vào những ngày bình thường cũng không bận rộn lắm chỉ những ngày nghỉ là vất vả một chút, cô có thể chịu khổ được không?"

"Vâng, tôi có thể." Vì cuộc sống, cô đã từng làm rất nhiều công việc cực khổ.

Kể từ sau khi biết Ngự Giao, trải qua một thời gian dài, cơ thể và trái tim cô dường như đã luyện thành mình đồng da sắt, không có gì cô không thể chịu đựng.

Doãn Băng Dao tìm được việc làm một cách thuận lợi, thỉnh thoảng chị Từ mới tới cửa hàng, bình thường trong tiệm hoa chỉ có một mình cô trông nom.

Một hôm, Doãn Băng Dao đang đứng trước cửa hàng tưới hoa, đột nhiên một chiếc xe Benz dừng lại trước tiệm hoa.

Doãn Băng Dao vô ý nhìn sang, hát hiện người ngồi trong xe là Lang Long! Cô vội vã cúi đầu, may mắn cô đang đội mũ lưỡi trai, cúi đầu có thể che lấp phân nửa gương mặt, không biết anh ta có nhận ra hay không. Doãn Băng Dao căng thẳng đến nín thở, trong lòng nghi hoặc. Tại sao Lang Long lại tới nơi này. Đây chỉ là một khu bình dân người ở thưa thớt, cũng không có doanh nghiệp kinh doanh gì.

Chiếc Benz dừng lại trước cửa tiệm hoa một lúc, ánh mắt Lang Long cũng nhìn sang bên này.

Doãn Băng Dao đi vào trong tiệm hoa, chiếc xe kia rời đi. Cô thở phào một hơi, anh ta không nhận ra cô chứ? Nếu anh ta nhận ra làm sao có thể rời đi như vậy. Trong lòng Doãn Băng Dao ôm niềm may mắn nhỏ nhoi đó, hai ngày bình yên lại trôi qua.

Một ngày Doãn Băng Dao đang cắt tỉa hoa hồng, có người muốn cầu hôn, cho nên đặt rất nhiều hoa, chị Từ cũng đến cửa tiệm hỗ trợ. Chị Từ là một người phụ nữ rất phong cách, mái tóc dài uốn quăn, bình thường cũng rất thích mặc váy.

"A" Doãn Băng Dao khẽ kêu một tiếng, gai hoa hồng đâm vào ngón tay khiến cô chảy máu.

"Băng Dao, cẩn thận một chút! Trên quầy thu ngân có băng keo cá nhân đó, em tới đó băng đi." Chị Từ nhận lấy đóa hoa hồng trong tay cô nói.

Từ trong ngăn kéo Băng Dao lấy ra một băng keo cá nhân, nhưng dán thế nào cũng không được. không biết tại sao trong lòng cô có một dự cảm không lành, cảm giác rất kinh hoàng giống như có một chuyện gì đó rất lớn sắp xảy ra.

Một chiếc xe Bugatti Veyron sang trọng số lượng có hạn dừng lại trước cửa tiệm hoa. Chị Từ đứng lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc "Không ngờ nơi bình dân như này, lại có người có tiền như vậy! Hơn nữa người chủ chiếc xe này còn rất đẹp trai."

Doãn Băng Dao lo băng bó vết thương, không ngẩng đầu lên. Chỉ nghe cửa tiệm hoa bị đẩy ra, sau đó chiếc chuông gió treo trên cửa reo lên không ngừng.

"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi cần gì ạ." Doãn Băng Dao bỏ băng keo cá nhân xuống, ngẩng đầu mỉm cười. Khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, nụ cười trên khóe miệng liền cứng đờ.

Ngự Giao không thể tin nhìn Doãn Băng Dao, đáy mắt xuất hiện tia vui mừng "Băng Dao, em thực sự đã trở lại."

Trong phút chốc Doãn Băng Dao như bị một luồng điện đánh thẳng vào người, đầu óc nổ tung nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.

Ngự Giao cúi đầu nhìn thấy ngón tay cô bị rách ra, không nói lời nào liền nắm lấy tay cô, sau đó đưa lên miệng ngậm, nhẹ nhàng mút, đôi mắt đen như mực nhìn Doãn Băng Dao.

Chị Từ bịt miệng, vẻ kinh ngạc trên mặt càng hiện rõ ràng.

Ngón tay trỏ của Doãn Băng Dao ở trong miệng anh, cảm thấy ẩm ướt ấm áp. Anh nhẹ nhàng mút khiến ngón tay cô cảm giác ngưa ngứa, rất thoải mái. Sau phút giây kinh ngạc, Doãn Băng Dao bất chợt rút tay lại, trên mặt hiện rõ sự kinh hoảng. Cô hít sâu một hơi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Trên gương mặt hiện lên nụ cười thản nhiên, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng xuống nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Ngự Gia "Chào quý khách, xin hỏi anh cần loại hoa gì ạ."

Ngự Giao ngây ra một lúc, khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười đùa giỡn. Cô vờ như không biết anh? Được rồi, vậy anh sẽ chơi đùa với cô một lát.

"Tôi muốn mua hoa hồng đỏ, 999 đóa."

"Chuyện này... thật xin lỗi, cửa tiệm của chúng tôi chỉ là một tiệm nhỏ không có nhiều hoa hồng như vậy."

Chị Từ thấy thế liền vội vàng chạy tới "Có có có, quý khách chờ một chút, chúng tôi lập tức lấy cho quý khách." Chị Từ đi đến bên Doãn Băng Dao, khẽ huých cùi trỏ vào cô, nhỏ giọng nói: "Có tiền tại sao không kiếm". Sau đó đi ra vườn hoa phía sau, thật ra phía sau là một vườn hoa, rất nhiều loại hoa trong cửa tiệm đều do chị Từ tự tay trồng trong vườn, chứ không phải mua về.

Doãn Băng Dao ngồi xuống bắt đầu cắt tỉa gai hoa hồng, Ngự Giao ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, lặng lặng nhìn. Anh muốn xem, em có thể giả bộ được bao lâu.

Chị Từ đi ra, nhìn thấy dáng vẻ hai người, mặc dù vẫn có chút nghi ngờ. Nhưng chị dám khẳng định, chắc chắn hai người bọn họ biết nhau, hơn nữa trước đây còn có một mối tình sâu sắc. Ngồi xuống cách chỗ hai người một khoảng, bắt đầu cắt tỉa hoa giữ một khoảng cách vừa đủ để không quấy rầy hai người, nhưng vẫn có thể nhìn và nghe thấy rõ ràng những chuyện bọn họ nói

"Em có biết tôi muốn tặng những đóa hoa này cho người nào không?" Giọng nói trầm thấp của Ngự Giao vang lên.

Doãn Băng Dao không lên tiếng, chỉ lắc đầu một cái.

"Tôi muốn tặng cho một người phụ nữ tên Doãn Băng Dao, em nói cô ấy có thích không?" Ngự Giao lại hỏi.

Doãn Băng Dao vẫn im lặng như cũ.

Ở phía bên này chị Từ không nhịn được bật cười thành tiếng, thì ra là một đôi tình nhân, nhưng nhìn qua người đàn ông này rất giàu có, nếu Doãn Băng Dao là bạn gái của anh ta, vậy tai sao lại tới đây tìm việc làm? Chị không nghĩ ra nguyên nhân, cũng không đoán ra rốt cuộc người đàn ông này là ai.

Ngự Giao rất thần bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng chưa bao giờ nhận bất kỳ một cuộc phỏng vấn của đài truyền hình hay báo chí. Cho nên, những người ngoài giới rất ít người biết con người anh, mà chỉ biết đến cái tên của anh.

Doãn Băng Dao thật sự không chịu nổi việc Ngự Giao ngồi bên cạnh không ngừng nói chuyện, hơn nữa còn nhìn cô không chớp mắt. 999 đóa hoa hồng, không biết phải mất bao lâu mới làm xong đây. Cô bỏ đóa hoa hồng trong tay xuống, đột nhiên đứng lên như muốn đi, Ngự Giao liền giơ tay giữ cô lại....

Bình luận





Chi tiết truyện