chương 18/ 270

Lang Long đi lấy xe đậu ở bãi đỗ xe tầng hầm. Phương Chính Đông ở lại với Doãn Doãn Băng Dao.

Cô kéo chặt chiếc áo khoác, cúi đầu vừa bước chân ra cửa, liền va phải một người.

Ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ là Đồng Bội!

Cô vội vàng xoay người sang hướng khác, nhưng Đồng Bội vẫn nhận ra.

“Doãn Băng Dao! Tại sao cậu lại ở đây?” Đồng Bội ngạc nhiên nói.

Bình thường cô rất ít khi tới những chỗ như này, dù chỉ tới quán bar thôi Đồng Bội và Tô Y Thu cũng phải lôi kéo dụ dỗ, cô mới chịu đi. Hơn nữa chiếc áo khoác trên người cô lại là của nhãn hiệu nổi tiếng thế giới.

“Đồng Đồng, tớ...” Môi cô hơi run run, Doãn Băng Dao không biết nên nói như thế nào, chỉ biết nắm chặt chiếc áo khoác trên người, sợ người chị em tốt nhất nhìn thấy bộ quần áo hở hang cô mặc bên trong.

Đồng Bội nhìn thoáng qua Phương Chính Đông anh tuấn phóng khoáng đứng bên cạnh Doãn Băng Dao, vẻ mặt như chợt hiểu ra.

“Cậu đi cùng bạn trai à?” Đồng Bội tiến lên, hai tay khoang trước ngực, nhìn Phương Chính Đông từ trên xuống dưới, “Ừm, không tệ lắm, còn đẹp trai nữa”

Phương Chính Đông không lên tiếng, chỉ bất đắc dĩ cười cười.

Đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ tóc ngắn, dáng vẻ cẩu thả, nhưng lại có chút đáng yêu.

Doãn Băng Dao vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu Đồng Đồng, anh ta là bạn mình”

“Thật không?”

“Thật”

“Chúng mình đi trước đây, tớ sẽ liên lạc với cậu sau.” Doãn Băng Dao kéo Phương Chính Đông đi.

Cô không muốn nói tình hình hiện giờ của mình cho Đồng Đồng biết, người đàn ông này nham hiểm giống như Ngự Giao, cô sợ sẽ làm liên lụy tới Đồng Bội.

Hơn nữa, bây giờ thân phận cô đang là người tình của người ta, cô không có mặt mũi để kể cho người bạn thân của mình biết.

Đứng phía sau nhìn Doãn Băng Dao vội vàng kéo Phương Chính Đông đi, Đồng Bội lớn tiếng nói: “Con bé chết tiệt kia! Dạo này cậu bận lắm sao, mà không có thời gian nói chuyện với chúng tớ?”

Doãn Băng Dao không trả lời, cắm đầu lao ra ngoài. Đồng Đồng, xin lỗi cậu, bây giờ tớ không thể giải thích rõ ràng với cậu được.

Ra tới bên ngoài, đã thấy Lang Long đỗ xe ở đó rồi.

Cô buông tay Phương Chính Đông, nói: “Xin lỗi anh, người đó là bạn thân của tôi”

“Không sao.” Phương Chính Đông cười cười.

Doãn Băng Dao đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, một người lạnh lùng tàn nhẫn như Ngự Giao, tại sao lại có người bạn thân tốt như này.

Lang Long ngồi trên xe, nhìn Doãn Băng Dao qua cửa sổ xe, trên mặt không lộ ra vẻ mặt gì.

Cô không để ý, trong kính chiếu hậu có một đôi mắt, luôn theo dõi cô...

***

Khi về đến nhà họ Thẩm, đã rất muộn.

Doãn Băng Dao lê cơ thể mệt mỏi, trở về phòng mình. Cả cơ thể nặng nề ngã xuống giường.

Mỗi tối, cả người cô đều trong trạng thái căng thẳng lo lắng, cuối cùng bây giờ mới có thể thả lỏng một chút. Vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, thì có người giúp việc đi vào nói với cô, “Thiếu gia bảo cô tới phòng của cậu ấy”

Nghe người giúp việc nhắn lại lời của Ngự Giao, cả người cô lập tức trở nên căng thẳng. Từ trên giường, cô đột nhiên ngồi bậy dậy: “Vâng, tôi sẽ đi ngay.” Hiện giờ cuộc sống của cô là ăn nhờ ở đậu, ngay cả tính mạng của cô và em trai đều ở trong tay anh ta.

Ngày hôm ấy khi tận mắt nhìn thấy anh ta giết người, Doãn Băng Dao càng cảm giác tính mạng cô và em trai đều rất mong mang, yếu ớt giống như con kiến. Chỉ cần ngày nào đó anh ta không vui, ngón tay khẽ bóp một cái, hai chị em cô sẽ tan xương nát thịt.

***

Đi vào phòng Ngự Giao, thấy anh ta đang ngồi trước ô cửa sổ sát đất uống rượu, quay lưng về phía cô.

Doãn Băng Dao đứng ở đó, đôi môi khẽ mấp máy, không biết nên xưng hô thế nào. Anh ta là lãnh đạo của cô, vậy nên gọi là tổng giám đốc.

Nhưng...

Bây giờ quan hệ giữa hai người, không phải là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên.

Chẳng lẽ gọi là Giao giống cách gọi của mấy người bạn của anh ta sao? Nhưng kiểu xưng hô thân mật như vậy, chỉ sợ chính cô lại tự rước nhục vào người.

“Cô đến rồi à?” Giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên.

Doãn Băng Dao lấy lại tinh thần, “Vâng, Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì sao?” Đúng là gọi anh ta là Tổng giám đốc vẫn thuận miệng hơn.

“Đi tắm.” Anh xoay người lại, ánh mắt tà mị dừng trên người cô.

“Sao?” Cô kinh ngạc hỏi lại.

“Tối nay là lúc cô phải thực hiện công việc của một người tình”

Ngón tay thon dài kẹp chiếc ly cao cổ nhẹ nhàng đung đưa, ánh đèn thủy tinh phản chiếu vào đôi mắt lóe sáng của anh.

Không để ý đến phản ứng của cô, khóe miệng anh khẽ nhếch lên nở nụ cười lạnh lùng ma mị.

Bình luận





Chi tiết truyện