chương 175/ 270

Ngự Giao à Ngự Giao, chẳng lẽ thực sự kiếp trước chúng ta đã gây thù kết oán với nhau sao? Tại sao cả đời này đều lằng nhằng không dứt, ngay cả khi tôi đã hoàn toàn thay đổi, anh cũng vẫn muốn dính dáng dây dưa với tôi sao.

Chẳng lẽ, đây chính là số mệnh?

Chủ nhật.

Sáng sớm Tiết Noãn Nhi đã rời giường làm đồ ăn sáng cho Tiết Tiểu Diệc, sau đó ra khỏi nhà.

Đã sáu năm trôi qua, cô thật sự rất nhớ Lăng Diệc, chính cô đã gián tiếp hại chết em trai, bây giờ lại không tới thăm mộ, thực sự trong lòng cô rất áy náy. Trong lòng Tiết Noãn Nhi chỉ có duy nhất một ý nghĩ là tới thăm mộ Lăng Diệc, hoàn toàn quên mất người của Ngự Giao vẫn luôn theo dõi ở đó.

Cô mặc áo màu thiên thanh và quần dài màu đen, trên đầu đội chiếc mũ rộng vành màu trắng, khá giản dị, trên tay cầm bó hoa cúc đi tới trước bia mộ Lăng Diệc. Tiết Noãn Nhi đặt bó hoa xuống bia mộ, trong lòng hơi kinh ngạc. Ai đã tới thăm Lăng Diệc?

Cô luôn nghĩ rằng phần mộ của em trai rất hoang vắng, cỏ mọc rờm. Nhin khi nhìn thấy, nơi này không những được quét dọn sạch sẽ, hơn nữa mỗi ngày đều có hoa tươi.

Ngoài hai người chị em tốt là Tô Y Thu và Đồng Bội, cô không nghĩ được ra người nào khác. Bố cô là không thể nào, bởi Lăng Diệc vốn không phải là con đẻ của ông, từ trước đến giờ bố vẫn luôn chán ghét Lăng Diệc.

Tiết Noãn Nhi không muốn suy nghĩ nghiều, có người thường xuyên đến thăm mộ Lăng Diệc cũng là chuyện tốt. Cô đặt hoa xuống, bỏ mũ ra, cơn gió nhẹ khẽ thổi bay bay những sợi tóc bên thái dương.

Tiết Noãn Nhi nhìn bức ảnh Lăng Diệc nở nụ cười tươi trên bia mộ, thầm nói: "Lăng Diệc, chị tới thăm em đây, tha lỗi cho chị mấy năm qua không tới thăm em, chị thật sự xin lỗi em..."

Trong đôi mắt hạnh từ từ lấp loáng ánh nước, Tiết Noãn Nhi đưa tay lau những giọt nước mắt, ánh mắt lặng lẽ khó chặt trên bức hình của Lăng Diệc. Nếu Lăng Diệc vẫn còn sống, thì tốt biết bao.

Khi Tiết Noãn Nhi đang đau buồn đứng trước mộ Lăng Diệc, người của Ngự Giao đã phát hiện ra cô, hơn nữa lập tức gọi điện thoại báo cáo với Ngự Giao.

"Tổng giám đốc, có một người phụ nữ tới thăm mộ Lăng Diệc"

"Là ai?"

"Da, không phải bà chủ và cô Đồng Bội"

Tiết Noãn Nhi đoán không sai, từ trước chỉ có Tô Y Thu và Đồng Bội tới thăm viếng ngôi mộ của Lăng Diệc, chỉ là đã khá lâu rồi Tô Y Thu không tới đây nữa.

Cô không ngờ, người mỗi ngày đặt hoa tươi bên mộ Lăng Diệc chính là Ngự Giao.

Ngự Giao rất nghi ngờ, không biết là người nài, vì vậy nói với thuộc hạ: "Cậu chụp hình cô ta, sau đó gửi cho tôi. Tiếp tục theo rõi cô ta, nhìn xem cô ta còn đi những đâu nữa" giọng nói của anh có chút kinh động, trong đầu thầm nghĩ không biết có phải Băng Dao đã trở lại.

"Vâng"

Để tìm kiêm Doãn Băng Dao, anh sẽ không bỏ qua bất kỳ một manh mối nào. Có lẽ người này là Doãn Băng Dao, hoặc cũng có thể không phải...

Thuộc hạ của Ngự Giao, làm việc có hiệu suất khá cao. Trong vòng nửa tiếng, một xấp hình đã được đặc trước bàn làm việc của Tổng giám đốc trên tầng cao nhất của toàn cao ốc Thẩm thị.

Ngự Giao cầm xấp hình lên nhìn, cả người đột nhiên cứng đờ, bóng lưng mảnh khảnh này, là Ngự Giao! Ánh mắt anh lập tức trở nên kích động, vội vàng lật những bức hình phía sau, tất cả đều là bóng lưng, đều là bóng lưng của Doãn Băng Dao. Nhưng khi lập tới những bức hình gần cuối, nhìn thấy lại là... Tiết Noãn Nhi!

Tại sao là cô ta? Tại sao cô ta lại tới thăm mộ Lăng Diệc? Cô ta có quan hệ gì với Lăng Diệc?

Những câu hỏi này không ngừng điên cuồng lan tỏa trong lòng Ngự Giao, anh vội vã gọi điện thoại cho cấp dưới là Phạm Khiết Phàm.

"Khiết Phàm, lập tức điều tra tất cả những tài liệu về Tiết Noãn Nhi cho tôi, phải thật chính xác"

"Tổng giám đốc cần tài liệu về cô ta làm gì?" trong điện thoại truyền ra giọng nói thắc mắc của Phạm Khiết Phàm

"Đừng hỏi nhiều, trước buổi trưa, tôi muốn tất cả tài liệu về Tiết Noãn Nhi phải được đặt trên bàn làm việc của tôi"

"Vâng"

Phạm Khiết Phàm cúp điện thoại mà trong lòng đầy rẫy những câu hỏi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ như suy nghĩ điều gì đó, trong lòng dâng lên một loại dự cảm bất thường.

Cô không màng danh lợi, tiền bạc, địa vị ở bên Ngự Giao nhiều năm như vậy, tất cả chỉ vì yêu anh, nhưng hôm nay một Tiết Noãn Nhi đã khiến anh rung động. Ngọn lửa ghen tỵ phút chốc bùng cháy trong lòng Phạm Khiết Phàm.

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Ngự Giao đang kẹp điếu thuốc đắt tiền giữa hai ngón tay, những làn khói trằng bay lượn quanh người anh không tan, như mộng như ảo. Cánh tay còn lại chống trán, trầm ngâm suy tư điều gì đó. Tiết Noãn Nhi tới thăm mộ Lăng Diệc, vậy chắc chắn cô ta có quen biết Lăng Diệc. Nếu biết Lăng Diệc, vậy không có khả năng cô ta không biết Doãn Băng Dao. Nhưng khi anh nhắc tới Doãn Băng Dao, cô ta luôn làm ra vẻ không biết Doãn Băng Dao...

Sự nghi ngờ trong lòng Ngự Giao càng lớn dần, từ ngày đầu tiên Tiết Noãn Nhi xuất hiện, anh đã cảm giác cô ta không giống những người khác. Bây giờ nghĩ lại người phụ nữ này chắc chắn không đơn giản, suy nghĩ kĩ một lát, đôi mày kiếm của anh nhíu lại, vẻ mặt kích động.

Trước đây Doãn Băng Dao đã tự hủy khuôn mặt, mà Tiết Noãn Nhi có dáng người và giọng nói rất giống Băng Dao. Chẳng lẽ... cô chính là Doãn Băng Dao?

Điếu thuốc lá đã cháy đến đầu ngón tay, anh vẫn không phát hiện, vì suy nghĩ này Ngự Giao cảm thấy vô cùng vui vẻ. Băng Dao, hi vọng thực sự là em...

***

Tiết Noãn Nhi ra khỏi nghĩa trang, ở đầu đường tùy tiện vẫy một chiếc taxi.

"Xin hỏi cô muốn đi tới đâu?" người tài xế taxi nở nụ cười thân thiện nhìn Tiết Noãn Nhi qua kinh chiếu hậu hỏi.

Suy nghĩ một chút, Tiết Noãn Nhi nói ra địa chỉ của Doãn Lực. Chiếc xe từ từ khởi động, Tiết Noãn Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ cảnh vật hai bên đường càng lúc càng nhanh chóng chạy khuất về phía sau. Thật ra cô không biết mình tới đó làm gì, chỉ là muốn nhìn một chút.

Dọc đường đi, người tài xế luôn muốn bắt chuyện với cô, nhưng cô nhắm mắt lại tỏ ý không muốn nói chuyện. Hơn mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước cửa ngôi biệt thự của nhà họ Doãn.

Tiết Noãn Nhi do dự một chút mới bước xuống xe, hai tai cô xách túi ngẩng đầu nhìn vào bên trong, không thấy một ai. Tuy bố không thích cô, nhưng dù sao bố vẫn là bố, giữa hai người có mối quan hệ máu mủ là chuyện cả đời mãi mãi không thể thay đổi. Nhưng nếu hôm đí không nhìn thấy Thi Lục Đình và người đàn ông kia lén lút vụng trộm trong vường hoa, cô chắc chắn sẽ không lo lắng cho Doãn Lực hiện giờ sống có tốt hay không.

Tiết Noãn Nhi hơi kiễng chân nhìn vào bên trong, cô không có dũng khí bước vào, với thân phận bây giờ, hoàn toàn không thể bước vào ngôi nhà này. Xoay người, chuẩn bị rời đi.

"Chị?" một giọng nghi ngờ không chắc chắn vang lên sau lưng Tiết Noãn Nhi. Cô sửng sốt, kinh ngạc xoay người, nhìn thấy Hoan Hoan đang đứng trước cổng, thiếu chút nữa cô thốt lên hai chữ "Hoan Hoan"

Doãn Hoan Hoan nhìn thấy gương mặt Tiết Noãn Nhi, nét mặt nửa nghi ngờ nửa vui mừng khi nãy lập tức biến thành mây khói, thay vào đó là vẻ mặt ngạo mạn.

"Cô là ai? Cô tới đây tìm ai?" Doãn Hoan Hoan hất cằm hỏi.

Bình luận





Chi tiết truyện