chương 122/ 270

Doãn Băng Dao quay mặt về phía mặt biển bao la, từ từ nhắm hai mắt lại, bên tai cảm nhận từng cơn gió biển thổi qua.

Mái tóc dài luôn được búi cao bằng một cây trâm cài tóc, giờ được xõa tung trong gió, nhẹ nhàng bay bổng bồng bềnh.

"Băng Dao" Một gầm nhẹ đột nhiên vang lên phía sau. Cô mở hai mắt, quay đầu lại, thấy vẻ mặt sốt ruột của Ngự Giao đang chạy đến, "Không được bước tới đây! Ngự Giao, nếu anh bước qua đây! Tôi sẽ lập tức nhảy xuống."

"Cô đang làm cái gì vậy hả?" Bước chân anh chậm lại, vẻ mặt tức giận nói.

"Ngự Giao, Lăng Diệc chết rồi, cả hai chị em chúng tôi chết đi, không phải sẽ khiến anh hài lòng hơn sao?" Mái tóc dài tung bay trước mặt, ngăn cản tầm nhìn của cô. Xuyên qua những sợi tóc đang bay lượn trước mặt, có thể nhìn rõ khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, trong ánh mắt đầy vẻ xót xa.

"Cái chết của Lăng Diệc, không phải do tôi cố ý."

"Vậy còn cái chết của Thẩm Gia Hạo thì sao? Đó cũng không phải do tôi cố ý. Lăng Diệc là do anh đẩy ngã đập đầu xuống bàn trà! Là do chính tay anh hại chết em trai tôi, còn Thẩm Gia Hạo là do tự cậu ta lái xe gây ra tai nạn xe."

"Bây giờ tôi không muốn tranh luận với cô về vấn đề này! Tôi lệnh cho cô phải bước xuống đây ngay lập tức." Ánh mắt tràn đầy sự lo lắng, trong khoảnh khắc này trái tim anh giống như đột nhiên bị thứ gì đó xiết chặt vô cùng đau đớn.

Doãn Băng Dao nở nụ cười, một nụ cười tươi dưới ánh trăng sáng cực kỳ xinh đẹp động lòng người "Ngự Giao, tôi biết thế lực của anh rất rộng lớn, nhưng đây là Hawai, nơi này không nằm trong phạm vi thế lực của anh khống chế. Cho nên hôm nay tôi muốn rời khỏi anh." Cô đột nhiên hét lên.

"Cô điên rồi! Không phải cô rất sợ nước sao?" Ngự Giao lớn tiếng hét về phía cô.

"Đúng, tôi rất sợ nước, nhưng so với nước, anh còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần." Cô gằn từng chữ "Tôi thà chết trong biển rộng bao la, còn hơn là để anh tra tấn đến chết."

Mấy ngày trước giả bộ nghe lời, chẳng qua là muốn tìm cơ hội thoát khỏi tên ma quỷ như anh ta. Anh ta thực sự cho rằng, cô không hận anh ta sao?

Thực ra khi còn nhỏ cô có biết bơi, nhưng có một lần bố uống say, điên cuồng ném hai chị em cô xuống hồ không ngừng dìm đầu xuống nước, từ đó về sau cô bắt đầu sợ nước.

Nhưng hôm nay, cô muốn bản thân phải nỗ lực vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng.

Cô căm hận Ngự Giao, nhưng cũng rất yêu anh ta. Cho nên đành đánh cuộc một phen, nếu hôm nay nhảy xuống mà chết đi, vậy cô sẽ đi theo Lăng Diệc, quên tất cả những điều liên quan tới Ngự Giao, ngược lại nếu có thể may mắn sống sót, vậy cô sẽ phải trả thù!

Ngự Giao giơ tay, lắc đầu nói: "Cô đừng nhảy, vào đây có gì chúng ta cùng nhau từ từ nói, cô cũng có thể rời khỏi tôi! Chỉ cần cô đừng nhảy xuống, đợi thuyền cập bến, tôi sẽ lập tức để cô được tự do."

"Không, tôi sẽ không bao giờ tin những lời anh nói. Anh là tên ác ma! Ác ma." Cô hét lên.

Bị sự quyết liệt của cô khiến cho tức giận, lớn tiếng nói: "Doãn Băng Dao! Cô đừng có ngây thơ như vậy, cho dù hôm nay cô có nhảy xuống để thoát khỏi tôi, nhưng ngoại trừ khi cô chết đi! Bằng không tôi chắc chắn sẽ tìm ra cô."

Bàn tay nắm chặt hàng rào chắn của Doãn Băng Dao dần dần buông lỏng, giọng nói run rẩy nhưng quyết liệt: "Ngự Giao, tất cả những vướng mắc giữa chúng ta hãy kết thúc ở đây đi...."

Dứt lời, những ngón tay mảnh khảnh từ từ buông lỏng hàng rào chắn. Cô xoay người, nhún chân nhảy xuống mặt biển bao la.

"Tùm......"

"Không"

Ngự Giao vội vàng lao tới, đang định nhảy qua rào chắn nhảy xuống theo, đột nhiên xuất hiện mấy người vệ sĩ giữ anh lại, "Tổng giám đốc! Không thể nhảy xuống đó."

Mấy người vệ sĩ này, luôn luôn âm thầm bảo vệ anh. Trong thế giới xã hội đen chỉ cần bước chân ra khỏi cửa đều có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào. Những người vệ sĩ này là do anh âm thầm sắp đặt, vì không muốn khiến Doãn Băng Dao bị áp lực.

"Các người buông ra" Anh hét lên, trong hốc mắt vằn đầy tơ máu.

Trong số những người vệ sĩ có một người tên A Hạo thường đi theo Ngự Giao, kéo chặt anh không buông lo lắng nói: "Tổng giám đốc, Hôm nay ngài có giết chết thuộc hạ, thuộc hạ cũng sẽ không buông tay, vùng biển này rất sâu, cho dù là người biết bơi cũng sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa đây còn là địa bàn của tổ chức TG quản lý! Tổng giám đốc! Ngài không thể xúc động vì một người phụ nữ."

"A...." Ngự Giao gầm lên một tiếng, xoay người, vung tay đấm thẳng một cái vào mặt A Hạo.

Bỗng nhiên anh đứng sững nhìn mặt biển cuộn sóng, bàn tay xiết chặt thành nắm đấm. Đôi mắt sâu thẳm ửng đỏ, một thứ chất lỏng trong suốt lấp loáng bên trong.

Doãn Băng Dao! Cô đừng tưởng có thể thoát khỏi tôi dễ dàng như vậy! Tôi thề! Dù có phải đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm thấy cô!

Ngự Giao thu hồi ánh mắt, căn dặn tên thuộc hạ bên cạnh: "Lập tức phái người tìm cô ta, sống phải thấy người chết phải thấy xác."

"Rõ"

***

Một chiếc máy bay đáp thẳng xuống bãi cỏ xanh mượt rộng lớn trong nhà họ Thẩm.

Từ trên máy bay bước xuống là một bác sĩ mặc áo blu trắng, ngoài ra đi theo phía sau còn có hai ba người y tá.

Đây bác sĩ chuyên khoa thần kinh nổi tiếng thế giới được Ngự Giao mời từ nước ngoài về.

Quản gia Từ dẫn bọn họ vào phòng khách chờ.

Ngự Giao nghiêng đầu nhìn lên bầu trời cao phía bên ngoài, đột nhiên nhớ tới Doãn Băng Dao. Hiện giờ anh mời mấy vị bác sĩ này tới khám bệnh cho mẹ, cũng là vì nhớ ra những lời cô từng nói.

Nói ra cũng thật buồn cười. Khi cô còn bên cạnh, anh không tin lời cô nói. Hiện giờ khi mất đi, anh mới bắt đầu có chút tin tưởng những lời cô nói.

"Thiếu gia, bác sĩ cậu mời đã tới."

Ngự Giao đứng dậy, gật đầu với người bác sĩ tóc vàng da trắng, sau đó bắt đầu dùng ngôn ngữ tiếng anh lưu loát của mình trao đổi với đối phương.

"Bác sĩ Robert, mẹ tôi trở nên như vậy là sau khi nghe tin em trai tôi qua đời, người bác sĩ điều trị trước đây nói có thể do bà ấy bị kích động mạnh, nên mới dẫn đến như vậy. Ông là bác sĩ chuyên khoa thần kinh nổi tiếng, tôi hi vọng ông có thể chuẩn đoán lại về bệnh tình của mẹ tôi."

"Cậu Thẩm quá lời rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng." Bác sĩ Robert đeo mắt kính đen nói, mặc dù là bản thân là bác sĩ chuyên khoa thần kinh nổi tiếng nhất thế giới, nhưng ở trước mặt Ngự Giao vẫn vô cùng khiêm tốn.

"Chuyện này, tôi không muốn để người ngoài biết, tôi nghĩ chắc ông biết phải làm như thế nào."

"Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không tiết lộ tin tức của bệnh nhân."

"Ừ." Ngự Giao gật đầu "Quản gia Từ, ông dẫn bác sĩ Robert tới phòng của bà chủ đi, tôi ở đây đợi mọi người."

"Vâng, thưa cậu chủ."

Sau khi quản gia Từ dẫn bác sĩ đi, Ngự Giao khẽ xoa xoa mi tâm, gần đây anh thực sự vô cùng mệt mỏi. Bệnh tình của cha không có chuyển biến, hiện giờ ông nằm liệt giường, ngay nói chuyện cũng phải dùng hết sức mới thốt nên lời. Nhớ trước đây mặc dù cha lớn tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh.

Một lần nữa Ngự Giao lại rơi vào trạng thái suy tư, trong đầu lại hiện ra gương mặt quyết liệt và nụ cười đau thương của Doãn Băng Dao, khi cô nhảy xuống biển.

Kể từ sau khi Doãn Băng Dao rời đi, đầu óc anh luôn rơi vào trạng thái thất thần.

Hai tiếng sau, Quản gia dẫn nhóm người bác sĩ Robert quay lại. Anh nhìn thái độ có vẻ nặng nề của bác sĩ Robert, không giống với vẻ tự tin khi mới tới.

"Mời ngồi." Ngự Giao chỉ vào chỗ ngồi trước mặt.

Bác sĩ Robert ngồi xuống chiếc ghế da đối diện, vẻ mặt có hơi khó coi: "Tổng giám đốc Thẩm...."

"Có gì ông cứ nói thẳng."

Bình luận





Chi tiết truyện