Đôi mắt Tiết Tiểu Diệc "đảo như lạc rang", suy nghĩ một lát, sau đó nắm tóc nét mặt dần dần trở nên thất vọng.
"Sao rồi? Có nhớ ra không?"
Cậu bé áy náy nhìn Ngự Giao, lắc đầu rồi lại cúi đầu xấu hổi nói: "Cháu không nhớ ra...." Nhỏ giọng nói.
Thấy Ngự Giao hơi thất vọng, Tiết Tiểu Diệc liền nói: "Chú Thẩm, cháu xin lỗi không giúp được chú."
"Vậy cháu nhớ lại thật kỹ xem, mẹ cháu có người bạn thân nào là phái nữ không?" Có thể cậu bé không biết tên cô ấy.
"Không ạ, thật ra Noãn Nhi nhà cháu rất cô đơn, hai mẹ con cháu không có bất kỳ người bạn hay người thân nào."
"Vậy à...."
"Chú Thẩm, cháu xin lỗi ạ."
Ngự Giao dịu dàng đưa tay xoa đầu cậu bé "Không sao, không nghĩ ra thì thôi" Khóe miệng anh khẽ cong lên tự giễu.
Nếu thật sự như Tiết Noãn Nhi nói Doãn Băng Dao đã mất cách đây ba năm, vậy khi đó Tiết Tiểu Diệc cũng còn rất nhỏ. Một đứa trẻ hai ba tuổi, làm sao có thể nhớ những người xung quanh. Anh đúng là hồ đồ, nên mới hi vọng vào một đứa trẻ năm tuổi.
Tiết Tiểu Diệc rất áy náy vì không giúp được Ngự Giao. Cậu suy nghĩ một lát, quyết định nhất định phải mời bằng được chú Thẩm về nhà để cảm ơn, cười hì hì nhìn Ngự Giao: "Chú Thẩm, nếu cháu không thể giúp chú chuyện này, vậy cháu sẽ giúp chú chuyện khác"
"Hả, cháu có thể giúp chú chuyện gì?" Ngự Giao hơi ngạc nhiên, thích thú nhìn cậu bé.
"Chú Thẩm, chắc chú rất thích Noãn Nhi nhà cháu đúng không?"
Chiếc xe đột nhiên phanh gấp, cả cơ thể Ngự Giao nghiêng về phía trước, trong lòng có một cảm giác giống như hồi thiếu niên bị người khác nói trúng bí mật trong lòng.
Nhưng...
Anh làm sao có thể thích Tiết Noãn Nhi, trong lòng anh chỉ có duy nhất Băng Dao.
"Chú Thẩm? Đúng không?"
Ngự Giao tiếp tục lái xe, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bị ánh mắt sáng ngời của tiểu tử này soi mói, khiến anh cảm giác cả người không được tự nhiên.
"Này... cháu chỉ là tên nhóc con thì biết cái gì là thích hay không thích" Ngự Giao nhìn thẳng phía trước nói
"Tất nhiên là cháu hiểu" Tiết Tiểu Diệc vỗ ngực nói "Chú đừng coi thường như đứa trẻ như cháu, cháu hiểu cái gì là thích, hiểu cái gì là yêu"
Anh thở dài một cái, cuối cùng chuyển chủ đề câu chuyện thành công. Nhìn cậu bé nói, "Vậy cháu nói cho chú nghe xem thích là sao mà yêu là sao"
"Thích nhẹ hơn yêu, yêu sâu sắc hơn thích"
"Ồ, hiểu biết cũng không ít nhỉ, cháu học được điều này ở đâu." Ngự Giao kinh ngạc nhìn, một lần nữa phải nhìn tên nhóc này với cặp mắt khác xưa.
"Cháu không cần thầy dậy cũng biết"
"Cháu còn nhỏ, chuyện tình cảm cháu chưa hiểu hết được đâu"
"Cháu hiểu, thích một người chính là muốn ngày ngày nhìn thấy người ấy, cái gì cũng sợ, cái gì cũng không dám nói, chỉ cần nhìn thấy người ấy là trong lòng sẽ thấy rất thoải mái. Khi thực sự yêu một người, chính là bằng lòng vứt bỏ tất cả vì người ấy, chỉ có người mình yêu mới là quan trọng nhất"
Ngự Giao lại một lần nữa phải kinh ngạc thốt lên: "Làm sao cháu biết điều này, đừng nói với chú là không cần thầy dạy cũng biết"
"Là Noãn Nhi nói cho cháu biết"
"Ồ, vậy Noãn Nhi này cháu đã yêu người nào rồi à?"
Chiếc xe rẽ vào một chỗ ngoặt, Ngự Giao nhìn như vô tình hỏi.
Tiết Tiểu Diệc cười: "Cháu đã nói chú thích Noãn Nhi nhà cháu, chú vẫn không thừa nhận à"
Ngự Giao lái xe chậm lại. "Nếu chú không thích Noãn Nhi nhà cháu, sẽ không hỏi trong lòng mẹ cháu đã yêu ai. Cháu nói đúng không?"
Ngự Giao đen mặt, không ngờ bản thân lại bị một tên nhóc miệng còn hôi sữa vạch trần.
"Chú Thẩm, chú mau nói đi có phải không?" Tiết Noãn Nhi sốt ruột muốn biết câu trả lời, cậu vươn tay kéo ống tay áo anh lắc lắc.
"Mau trả lời cháu đi"
"Đừng kéo, chú đang láu xe đó"
"Chuyện này.... cháu đói bụng chưa? Hay chú dẫn cháu đi ăn cơm nha, dù sao mẹ cháu cũng không có ở nhà, cháu về nhà cũng không có ai nấu cơm cho ăn"
"Không được lảng sang chuyện khác nữa." Tiết Tiểu Diệc kháng nghị
Biết mình hôm nay không trả lời không được, Ngự Giao lắc đầu đầy bất đắc dĩ, nhìn thẳng về phía trước, tránh né ánh mắt mừng rõ đầy mong đợi của cậu nhóc
"Chú không thích mẹ cháu, chú là người đã có gia đình"
Rốt cuộc bên tai anh cũng yên tĩnh, quay đầu sang nhìn, cậu bé đang dựa lưng vào ghế tựa vẻ mặt thất vọng
"Cháu sao vậy?"
"Cháu còn tưởng chú thích Noãn Nhi nhà cháu"
"Sao? Chẳng lẽ cháu mốn chú thích mẹ cháu?"
"Đúng vậy, cho tới bây giờ Noãn Nhi luôn chỉ có một mình rất cô đơn, hơn nữa cháu cũng rất thích chú, nên cháu hi vọng chú có thể làm bố của cháu"
Ngự Giao kinh ngạc nói: "Đừng nói lung tung, mẹ cháu nghe thấy sẽ không vui đâu". Thật ra anh cũng hi vọng, mình có một đứa con trai kiên cường lại thông minh hiểu chuyện giống như Tiết Tiểu Diệc.
"Haiz...."
"Đừng thở dài, chú dẫn cháu đi ăn cơm"
"Vậy cũng được, hì hì, chú Thẩm mời vậy cháu muốn ăn bữa tiệc lớn"
"Được, không thành vấn đề"
So với những hôm khác, hôm nay Ngự Giao đặc biệt nói rất nhiều, không ngờ nói chuyện phiếm với đứa trẻ này lại thú vị như vậy. Cho chiếc xe chạy về một hướng khác, Ngự Giao đưa Tiết Tiểu Diệc tới một nhà hàng cấp năm sao dùng cơm Tây.
Sau khi xuống xe, Tiết Tiểu Diệc đứng bất động tại chỗ.
Ngự Giao không hiểu nhìn cậu bé, Tiết Tiểu Diệc liền nói: "Chú muốn dụ dỗ cháu à"
Ngự Giao có chút bất đắc dĩ, đưa bàn tay to lớn của mình ra trước mặt cậu nhóc
Nhìn bàn tay đang giơ lên trong không trung, trong lòng Tiết Tiểu Diệc rất ấm áp, vui vẻ đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay của Ngự Giao. Thật là ấm áp...
Một dòng nước ấm áp từ trong lòng bàn tay Tiểu Diệc từ từ chảy vào trái tim cậu bé, gương mặt say mê vui sướng, ngược lại Ngự Giao có vẻ hơi lúng túng.
Vừa đi vào phòng ăn, liền gặp phải một người. Là một hoa kiều từ nước ngoài trở về, rất thân quen với Ngự Giao, vừa gặp đã chào hỏi.
"Tổng giám đốc Thẩm, không ngờ gặp được anh ở đây"
"Chào anh"
"Đây là con trai anh sao? Giống anh ghê" Người kia có vẻ ngạc nhiên "Sao tôi không nghe Tổng giám đốc Thẩm có con trai nhỉ"
"Chuyện này... đứa trẻ này không phải là con trai tôi" Nét mặt Ngự Giao càng thêm lúng túng.
Ngược lại Tiết Tiểu Diệc rất vui vẻ, cười hì hì ngẩng đầu nhìn người kia nói "Bây giờ không phải, nhưng sau này có thể sẽ phải"
Người hoa kiều mở to mắt nhìn, có vẻ không hiểu.
"Chúng tôi phải vào dùng cơm trước, hẹn anh hôm khác." Ngự Giao vội vàng nói. Dứt lời, kéo cậu bé đi vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Sao cháu có thể nói như vậy, chẳng lẽ muốn làm con nuôi chú."
"Cháu thèm vào."
"Vậy là cái gì?"
"Bây giờ chưa thể nói cho chú biết"
Một lần nữa Ngự Giao cảm giác luống cuống bó tay với tiểu quỷ này "Đi thôi, chúng ta ăn món gì đây"
Vốn tưởng rằng chỉ là một bữa ăn tối bình thường, không ngờ lại xảy ra nguy hiểm....
Bình luận
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1