chương 132/ 270

Doãn Băng Dao kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Hiên Bạch, chỉ thấy vẻ mặt anh có chút hoảng hốt, nói với người ở đầu điện thoại bên kia: "Tại sao ông ấy chưa nói với tôi một tiếng, mà đã làm như vậy."

"Đợi sau khi tôi về tới nơi rồi bàn tiếp, tôi đang ở trên đường."

Sau khi Thẩm Hiên Bạch cúp điện thoại, Doãn Băng Dao lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Không, không có việc gì." Thẩm Hiên Bạch nhìn ra ngoài cửa xe, mặc dù ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng cô dám khẳng định, nhất định là có chuyện gì đó.

Trong khoảng thời gian này, ở cùng một nhà với Thẩm Hiên Bạch, cô có cảm giác đôi khi anh rất thần bí, không biết đang làm cái gì.

Về tới biệt thự bên bờ biển, đã thấy Vưu Trung Tĩnh lăng lẽ đứng chờ trước cửa.

"Băng Dao, em lên lầu nghỉ ngơi trước đi, anh có chuyện muốn bàn bạc với Trung Tĩnh."

"Vâng"

Vưu Trung Tĩnh nhìn thoáng qua Doãn Băng Dao đi lên lầu, hỏi: "Hiên Bạch, chẳng lẽ Ngự Giao không dẫn cô ấy đi sao?"

"Không, tôi không cho phép."

Vưu Trung Tĩnh hơi tức giận, sau đó cười cười. Trong mắt, hiện lên ý cười giảo hoạt: "Liệu có phải Ngự Giao không thích cô ấy nữa?"

"Tôi cũng không rõ, nhưng theo tôi thấy, anh ta thực sự rất thích Băng Dao."

"Như vậy không phải rất hay sao? Chúng ta có thể lợi dụng Doãn Băng Dao để...."

"Không được." Thẩm Hiên Bạch gầm khẽ cắt ngang lời nói của Vưu Trung Tĩnh, căm giận nói: "Chuyện này nghĩ cùng đừng nghĩ tới, tôi tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đụng tới Doãn Băng Dao! Cô cũng không thể!"

Vưu Trung Tĩnh kinh ngạc, anh rất ít khi đối với cô hung dữ như vậy. "Tôi chỉ nói vậy thôi, không được thì thôi, anh cần gì phải hung dữ ."

"Được rồi, chúng ta nói vào chuyện chính đi. Mục tiên sinh phái cô đi giết Ngự Giao đúng không?"

"Đúng, bọn họ theo dõi anh rồi mới lệnh cho tôi ra tay."

"Nhưng làm như vậy tôi rất dễ bị nghi ngờ." Thẩm Hiên Bạch rất tức giận, "Tôi đi tìm ông ấy hỏi cho ra lẽ"

Vưu Trung Tĩnh nắm chặt tay Thẩm Hiên Bạch "Đừng, Hiên Bạch, chúng ta không thể làm trái ý Mục tiên sinh."

Thẩm Hiên Bạch chau mày nhìn Vưu Trung Tĩnh "Cái gì mà làm trái ý với không làm trái ý, tôi không phải thuộc hạ của ông ta, tôi và ông ta ngang hàng, muốn làm gì cũng phải thương lượng với tôi trước." Anh rút tay ra, đi về phía cửa.

"Đợi đã, tôi đi cùng anh."

Hai người cùng nhau lên xe, Doãn Băng Dao từ cửa sổ trên lầu ngó xuống thấy dáng vẻ gấp gáp của Thẩm Hiên Bạch, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

***

Đồng Bội lo lắng chờ đợi tin tức của Doãn Băng Dao, nhưng Ngự Giao và Lang Long vẫn chưa về.

Buổi sáng, lúc cô đang chuẩn bị đi tìm Phương Chính Đông, người giúp việc đã chạy vào nói cô có điện thoại.

"Cô chủ, cô có điện thoại"

"Tôi không có thời gian nhận điện thoại, cứ nói tôi không có ở nhà." Đồng Bội mất kiên nhẫn trả lời, hiện giờ trong lòng cô chỉ quan tâm đến an nguy của Doãn Băng Dao.

"Nhưng là cô Doãn Băng Dao gọi tới."

"Cái gì? Là cô ấy?"

"Vâng ạ"

Đồng Bội vội vàng bỏ túi xách xuống, chạy đi nghe điện thoại.

"Alo, Băng Dao"

"Đồng Đồng, cậu có khỏe không?"

"Cậu là đồ chết tiết, cậu chết ở đâu vậy hả? Có mau trở về đây không?" Nghe được giọng nói của người chị em tốt, Đồng Bội không tự chủ được bật khóc.

"Được rồi, được rồi. Tất cả đều là do tớ, bây giờ mới gọi điện thoại cho cậu. Mà không phải cậu mới thay số điện thoại di động sao? Tớ lại không nhớ lắm, sau này mới nhớ ra số máy bàn nhà cậu."

"Hiện giờ cậu đang ở đâu? Tớ muốn gặp cậu."

"Tớ đang ở Hawai"

"Không phải Ngự Giao đi đón cậu sao?"

"Tớ không về cùng anh ta."

"Băng Dao, có phải anh ta bắt nạt cậu không, là anh ta đẩy cậu xuống biển?" Đồng Bội sốt ruột hỏi.

"Là tớ tự nhảy xuống, Đồng Đồng cậu đừng kích động như vậy, cậu hãy nghe tớ nói. Sau này tớ sẽ không trở về, cậu có thể giúp tớ nói lời xin lỗi tới Y Thu được không? đã xảy ra chuyện lớn như vậy, tớ nghĩ chắc hẳn cậu ấy đã biết quan hệ giữa tớ và Ngự Giao."

"Băng Dao, tại sao cậu không trở lại? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Tạm thời tớ sẽ không trở lại, nơi đó đã xảy ra quá nhiều chuyện đau lòng, tớ không muốn trở về. Đồng Đồng, cậu hãy đồng ý với tớ, tớ không còn mặt mũi gọi điện thoại cho Y Thu, cậu hãy giúp tớ nói lời xin lỗi tới cậu ấy. Mặc dù tớ biết rằn, bây giờ nói lời xin lỗi cũng không có tác dụng...." Giọng nói của Băng Dao bắt đầu nghẹn ngào.

Cuối cùng Đồng Bội đồng ý, sau khi cúp điện thoại, Doãn Băng Dao thở một hơi thật dài. Còn nhớ trước đây khi còn học đại học, ba người từng nhắc về chàng bạch mã hoàng tử trong lòng mỗi người, cũng phỏng đoán nếu tương lại cùng thích một người đàn ông sẽ làm sao.Nhưng đó chỉ là những lời nói của mỗi người con gái khi còn là thiếu nữ.

Cô bịt miệng, bật khóc nở nở.

Y Thu, xin lỗi, tớ thực sự xin lỗi cậu.

Tớ không cố ý muốn tổn thương cậu, cậu tha thứ cho tớ được không? Nếu có thể, tớ sẽ không bao giờ trở về, sẽ không là trở ngại giữa hai người.

Y Thu, xin lỗi.

"Băng Dao, em sao vậy?" Thẩm Hiên Bạch thấy cô ngồi dưới đất khóc nức nở, sốt ruột tiến lên.

Doãn Băng Dao ngước đôi măt đong đầy nước mắt, nỗi đau trong lòng không ngôn từ nào có thể diễn tả.

Thẩm Hiên Bạch ngồi xổm xuống trước mặt cô, nâng mặt cô lên, lau nước mắt: "Em đừng khóc, thấy em khóc, trái tim anh cũng đau lắm."

Doãn Băng Dao cắn răng, nhưng cảm giác đau đớn trong lòng không cách nào khống chế, nước mắt như nước vỡ đê, tuôn trào mãnh liệt không thể ngăn cản.

Thẩm Hiên Bạch để Doãn Băng Dao tựa vào bả vai mình, một lúc lâu sau. cô siết chặt bàn tay thành nắm đấm, móng tay đâm vào trong thịt, nỗi đau trên thân thể như giảm bớt một phần nỗi đau trong trái tim.

"Đi, anh dẫn em tới một nơi." Thẩm Hiên Bạch mỉm cười, kéo Doãn Băng Dao.

"Đi đâu?" Khóc một lúc lâu, giọng nói trở nên vô cùng yếu đuối.

"Đi theo anh sẽ biết."

Thẩm Hiên Bạch kéo Doãn Băng Dao đi xuống lầu một, qua một hành lang dài, dừng lại trước một cánh cửa màu trắng.

"Nhắm mắt lại." Thẩm Hiên Bạch thần bí nhỏ giọng nói bên tai cô.

Doãn Băng Dao nhắm hai mắt lại, Thẩm Hiên Bạch đẩy cửa ra, cô cảm giác đột nhiên có tia sáng chói mắt. Anh kéo cô đi vào "Được rồi, có thể mở mắt rồi"

Doãn Băng Dao từ từ mở mắt, ánh mặt trời chiếu lên giọt nước mắt trên hàng mi cô, óng ánh trong suốt như thủy tinh, cô mở to hai mắt, nước mắt từ từ chảy xuống.

"Oa...." Cô kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Có phải cô đang mơ không.

"Thích không?" Thẩm Hiên Bạch mong đợi nhìn cô.

"Thích ạ." Doãn Băng Dao gật đầu.

"Trước đây còn học cấp ba em từng nói với anh, muốn có một căn phòng chơi nhạc thật lớn, bên trong không cần bày trí thứ gì, chỉ cần giữa phòng đặt một chiếc đàn Piano lớn màu trắng là được, tất nhiên rèm che cửa sổ cũng phải màu trắng, có thể hứng rất nhiều ánh sáng mặt trời. Như vậy, em có thể ở trong những tia sáng mặt trời hòa mình vào thế giới âm nhạc du dương." Giọng nói dịu dàng như mộng ảo của Thẩm Hiên Bạch quanh quẩn bên tai Doãn Băng Dao.

"Hiên Bạch, anh vẫn còn nhớ sao...." Nước mắt vừa ngưng liền rơi xuống.

"Sao em lại khóc? Không thích sao? Nếu em không thích anh sẽ làm lại một căn phòng khác." Thẩm Hiên Bạch căng thẳng nói.

"Không phải, em rất thích, thực sự rất thích, chỉ là không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ"

"Tất nhiên anh nhớ chứ, khi đó hai chúng ta đều thích đàn Piano, sau đó em còn nói về giấc mơ của mình, Băng Dao tất cả những lời em nói, anh đều ghi nhớ."

Thẩm Hiên Bạch mỉm cười, dưới ánh mắt trời rực rỡ như một thiên sứ. Đúng vậy, rất xinh đẹp. Từ ngữ này thường dùng để hình dung người phụ nữ nhưng dùng trên người anh rất thích hợp.

"Hiên Bạch, cảm ơn anh...."

Tâm ý này của anh, khiến cô rất cảm động

Trước đây thường tự nhủ với bản thân chỉ là ảo tưởng mà thôi, bởi vì khi đó cô và em trai đã bị đuổi ra ngoài, âm nhạc đối với cô chỉ là một giấc mộng. Không ngờ, nhiều năm trôi quam Thẩm Hiên Bạch đã biến giấc mơ của cô thành hiện thực.

Anh kéo cô đến trước đàn Piano "Trước đây anh chọn biệt thự này, chính vì căn phòng này. Vì hướng của căn phòng này rất đẹp, bất kể là sáng hay chiều đều có ánh mặt trời chiếu sáng, tất nhiên buổi tối không có rồi."

Doãn Băng Dao bị anh chọc cho bật cười: "Tất nhiên em biết buổi tối không có ánh mặt trời."

Cô nhìn bốn phía, căn phòng này thật sự đón được rất nhiều ánh mặt trời, còn có bức rèm trắng tung bay thật giống ảo mộng.

"Em biết không? Anh rất lệ thuộc vào căn phòng này"

"Anh nói vậy là sao?"

"Khi ở Paris, cho dù hoàn cảnh hay thiết bị có tốt đến đâu, anh cũng không thể sáng tác được một bài hát hay. Nhưng mỗi lần tới Hawai, chỉ cần bước vào căn phòng này, ngồi xuống chiếc đàn Piano này, cảm xúc không ngừng kéo tới. Em biết tại sao không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì, anh chỉ có ngồi ở đây mới có thể cảm thấy như em đang ngồi bên cạnh anh."

Doãn Băng Dao kinh ngạc, cô có tài đức gì có thể khiến anh si tình như vậy.

"Em ngồi xuống đi" Thẩm Hiên Bạch kéo chiếc ghế bên cạnh cây đàn ngồi xuống "Chúng ta cùng đàn."

Hai người sóng vai ngồi trước đàn Piano, hai tay đôi tay đặt trên đàn, Thẩm Hiên Bạch nhìn cô "Chuẩn bị xong chưa?"

"Hiên Bạch, em.... rất lâu rồi em không đàn"

"Không sao, chúng ta đàn cùng nhau, vẫn đàn khúc kia đi."

"Hôn lễ trong mộng?"

"Ừm" Anh mỉm cười gật đầu.

Khúc nhạc này trước đây hai người từng thường xuyên đàn cùng nhau. Hai đôi tay rất ăn ý bắt đầu ấn xuống, những nốt nhạc du dương từ đầu ngón hai hai người bắt đầu bay ra.

Niềm đau xót trên gương mặt Doãn Băng Dao, ở trong những nốt nhạc dần dần biến thành nét cười. Thỉnh thoảng Thẩm Hiên Bạch quay đầu nhìn cô, gương mặt nghiêm túc đó khiến anh say mê.

Băng Dao, có một ngày anh sẽ biết khúc nhạc giấc mộng trong hôn lễ này, trở thành một hôn lễ thực sự.

Những đầu ngón tay của hai người không ngừng chuyển động trên những phím đàn, thi thoảng nhìn nhau cười thành tiếng.

Ngay khi Băng Dao đang lặng lẽ trong niềm vui, nguy hiểm đã ngày càng tiến lại gần cô.

***

Vưu Trung Tĩnh đứng trước cửa, từ khe cửa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng. Một đôi trai gái đang vui vẻ dưới ánh mặt trời. Trái ngược với niềm hạnh phúc trên gương mặt bọn họ, là sự ghen tị trên mặt cô.

Điện thoại di động của cô vang lên, vội vã chạy ra chỗ khác nhận điện thoại. Là Mục tiên sinh gọi tới.

Một sự cảm bất can, dâng lên trong lòng.

Bình luận





Chi tiết truyện