chương 148/ 270

Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, thấy Ngự Giao đáng đứng ở đó.

Phạm Khiết Phàm vội vàng chào đón "Giao, gọi điện mãi mà không thấy cậu bắt máy, làm tớ lo muốn chết."

Ngự Giao nhìn lướt qua, lạnh nhạt nói: "Tớ thì không chết"

Anh bước vào, ngồi xuống ghế sofa, nói với ba người còn lại: "Chúng ta uống rượu thâu đêm."

"Uống rượu thâu đêm?" Ba người kinh ngạc há to miệng.

"Bớt nói nhảm đi, gọi phục vụ mang rượu lên."

Ba người có thể nhìn ra tâm trạng anh cực kém, hơn nữa còn có dấu hiệu núi lửa phun trào. Cho nên bọn họ tức thời không hỏi thêm điều gì, lặng lẽ uống rượu cùng anh, thỉnh thoảng tán gẫu một vài chuyện thú vị, nhưng từ đầu tới cuối không nhắc tới Doãn Băng Dao.

Chỉ là Phạm Khiết Phàm không kìm được suy nghĩ muốn hỏi, nhưng lập tức bị Lang Long quăng cho một ánh mắt, đành phải nén trở lại.

Cứ như vậy, bọn họ uống rượu tâm sự mãi cho đến gần sáng. Phương Chính Đông đặt ly rượu xuống, giơ ngón tay cái về phía Ngự Giao, nói một câu: "Giao, cậu đúng là tiên rượu, thực sự ngàn chén không say."

Dứt lời, Phương Chính Đông liền ngã ngục. Phạm Khiết Phàm cũng uống đến hoa mắt chóng mặt, đã sớm nằm lăn ra ghế sofa. Hiện giờ chỉ còn lại Lang Long và Ngự Giao.

Ngự Giao nheo mắt nhìn Lang Long "Sao? Còn muốn tiếp tục không?"

Lang Long cười cười, lắc đầu liên tục "Không, tớ không uống lại cậu. Giao, cũng không còn sớm nữa, cậu trở về nghỉ ngơi đi."

Khóe miệng Ngự Giao cong lên, cầm ly rượu trên bàn há miệng đổ thẳng vào bụng. Sau đó tao nhã lau miệng, đứng lên nói: "Hai người kia giao cho cậu, tớ về trước."

"Hả! một mình tớ làm sao xử lý được hai người! Giao, cậu đừng đi! Giúp tớ một tay hẵng." Lang Long kháng nghị kêu lên.

Nhưng kháng nghị vô hiệu, Ngự Giao đã mở cửa phòng đi ra ngoài.

Lang Long thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, gọi phục vụ giúp anh dìu hai người ban thân lên xe. Sau đó còn phải chịu đựng cơn say đưa hai người đã say đến nềm người về nhà.

***

Doãn Băng Dao nằm trên giường, đến nửa đêm vẫn trằn trọc không yên giấc. Mãi đến ba giờ sáng mới mơ mơ màng mà thiếp đi.

Cô nằm im trên giường, quần áo cũng không thay, qua đó có thể thấy cô sợ hãi Ngự Giao đến mức nào.

Hai hàng mày liễu nhíu thành một đường thẳng, hết sức khổ sở.

Cửa chính được mở ra, Doãn Băng Dao dường như cảm nhận được tiếng mở cửa, hai hàng mi run run, nhưng không tỉnh lại. Ngự Giao đứng trước cửa, một tay chống lên cửa, ánh mắt say lờ đờ nhìn người nằm trên giường. Anh đóng cửa lại, lảo đảo bước đến bên giường, cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt cô

Anh vươn tay, muốn vuôt vẻ gương mặt cô, nhưng đột nhiên cảm giác trước mặt trời đất quay cuồng, nặng nề ngã ngồi bên mép giường.

Doãn Băng Dao bừng tỉnh, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cô mở to mắt, liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn càng lúc càng gần mình, sau đó những nụ hôn bá đạo như mưa rơi xuống mặt.

"A" Doãn Băng Dao kinh hô, giơ tay muốn ngăn cơ thể anh tiến lại gần mình.

Nhưng cơ thể anh giống như tảng đá cứng, cho dù cô dùng hết sức lực cũng không thể đẩy ra ra. Ngự Giao dễ dàng tóm được hay tay cô nắm chặt, sau đó đôi môi mang theo mùi rượu mạnh mẽ chiếm lấy bờ môi cô.

Doãn Băng Dao cắn chặt răng, kiên quyết không mở miệng. Nhưng mùi rượu nồng nặc trên người anh khiến cô càng lúc càng cảm thấy đầu óc choáng váng không thông, đầu lưỡi của anh giống như con rắn nhỏ luồn lách cạy mở hàm răng cô, chui vào trong miệng hút lấy mật ngọt ngon lành trong miệng cô.

Anh lập tức dịu dàng mút lưỡi cô, môi cô, giống như chỉ hận không thể nuốt cả người cô vào trong bụng.

"Ưm....." Doãn Băng Dao mở to miệng, định lên tiếng nói gì đó, nhân cơ hội đó nụ hôn của anh liền tiền sâu hơn một bước.

Doãn Băng Dao dùng sức giãy giụa, nụ hôn của anh liền trượt lên má cô, bờ môi ướt át liền đi đến bên tai đầu lưỡi khẽ liếm vành tai. Hơi thở nặng nề phả vào tai cô.

"....." Cơ thể Doãn Băng Dao run lên, cả người như có một dòng điện chạy qua. Cảm giác hơi ngứa ngứa, khiến cơ thể cô xảy ra phản ứng .

Anh liếm sau vành tai, nụ hôn lại tiếp tục đi xuống, hôn lên cổ cô. Doãn Băng Dao cắn chặt răng, cảm thấy sức lực trong cơ thể như bị nụ hôn của anh hút sạch, khiến cô không còn chút sức lực phản kháng, dù cô đã dùng hết sức lực toàn thân, nhưng đối với anh mà nói hoàn toàn chỉ như gãi ngứa.

"Ngự.... Ngự Giao, anh đừng như vậy" Cô cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt say lờ đờ nhìn cô không nói gì, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười. Sau đó anh cúi đầu hôn lên thân thể cô.

"Không.... đừng như vậy...." Cô cảm giác cơ thể mình sắp không chịu được nữa.

Nhưng cô càng phản kháng, hình như anh càng hưng phấn. Mà Ngự Giao đã không còn thỏa mãn với việc hôn môi và cổ cô, anh nắm chặt hai tay cô đặt lên đỉnh đầu.

"Ư...." Một lần nữa cơ thể Doãn Băng Dao lại run lên, tay anh giống như có ma lực khiến cơ thể cô như bị hòa tan.

"Đừng...."

Không còn nghe được sự phản kháng của cô, đáy mắt Ngự Giao chỉ còn ngọn lửa dục vọng ham muốn.

Doãn Băng Dao ra sức lắc đầu, cơ thể cô dưới bàn tay của anh dường như đã vượt ngoài sự kiểm soát của bản thân. Sự căng thẳng khiến cơ thể Doãn Băng Dao lấm tấm mồ hôi.

Ngự Giao ngẩng đầu nhìn, nhếch miệng nói: "Ngoan, thả lỏng cơ thể, tôi sẽ khiến em rất thoải mái" Giọng nói của anh như yêu ma, vảng vất bên tai cô.

Bình luận





Chi tiết truyện