Tất cả mọi người nhìn về phía cửa, thấy Thi Lục Đình ăn mặc sang trọng kiêu ngạo đứng trước cửa, đôi môi tô son đỏ chót mím chặt thể hiện vẻ không vui.
Bà ta khó chịu đi giày cao gót tới trước mặt Băng Dao: "Nếu đã có con, vậy thì con như đã là con gái gả đi rồi, con gái gả đi rồi làm gì có chuyện trở về nhà sống"
Doãn Lực nhìn về phía Thi Lục Đình, "Tại sao bà lại trở về? Không phải ra ngoài đánh mạt chược rồi sao?"
Vẻ mặt bà ta đầy khó chịu: "Có một đứa khốn nạn vắng mặt", vui mừng ra ngoài chơi mạt chược, không ngờ lại bị cho leo cây. Giờ phút này tâm trạng Thi Lục Đình cực kỳ khó chịu, đúng lúc Doãn Băng Dao lại làm bia cho bà ta bắn.
Doãn Băng Dao đứng lên, không thích dáng vẻ bà ta đứng từ trên cao nhìn xuống cô. Sau khi đứng lên, Băng Dao cao hơn bà ta cả một cái đầu, lần này tới phiên Băng Dao từ trên cao nhìn xuống bà ta.
Nếu như không nể mặt bố, làm sao có chuyện cô nhẫn nhịn thu lục đình.
"Tôi chỉ trở lại thăm nhà chứ không có ý định ở lại"
Doãn Lực rơi vào tình thế khó xử, hi vọng con gái ở lại nhưng vợ lại không đồng ý.
Thấy Thi Lục Đình không chào đón mình, Doãn Băng Dao không thể làm gì khác đành nói với Doãn Lực, "Bố, vậy con đi trước. Có thời gian con sẽ lại tới thăm bố" cô không muốn ông phải khó xử, bản thân trở lại đây cũng chỉ muốn báo bình an ngoài ra không muốn điều gì khác.
"Vậy bây giờ con ở đâu?"
"Bố yên tâm, con có chỗ ở rồi"
Thi Lục Đình và Doãn Hoan Hoan hơi kinh ngạc, "Bây giờ chị vẫn còn chỗ để ở cơ à?"
"Trước mắt tôi đang ở tạm trong một căn hộ nhỏ, nhưng trước sau gì cũng sẽ dọn về sống ở căn hộ chung cư trước đây" cô cố ý nói thêm câu cuối cùng, đó cũng là sự thật. Căn hộ chung cư trước đây, Ngự Giao vẫn giữ lại cho cô. Mà người đứng tên chủ căn hộ đó cũng là tên của cô, thực ra cô không muốn chuyển về căn hộ đó vì nơi đó đâu đâu cũng có hình bóng của Lăng Diệc.
Quả nhiên, những lời này vừa nói ra gương mặt Thi Lục Đình và Doãn Hoan Hoan đều đầy vẻ ghen tỵ và ngưỡng mộ. Không phải là cô ham hư vinh, chỉ là cô không muốn thấy điệu bộ coi thường của hai mẹ con bà ta.
Căn hộ hiện giờ cô đang sống, cũng là rất sang trọng, có giá trị hoàn toàn không kém một ngôi biệt thự nhỏ.
Thi Lục Đình lắc eo đi tới trước mặt Doãn Lực, sau đó ngồi xuống bên cạnh liếc mắt nhìn Doãn Băng Dao, lời nói như có gai: "Ông xã, anh xem sự lo lắng của anh đúng là thừa thãi, con gái bảo bối của anh làm sao có thể không có chỗ để ở. Đàn ông bao nuôi nó rất nhiều đó"
Doãn Băng Dao coi những lời nói của bà ta như gió thoảng bên tai, mục đích hôm nay cô tới đây chỉ là để Tiểu Diệc được gặp ông ngoại, nên bây giờ rời đi cũng không sao. Thực ra cô muốn được ngồi trò chuyện với bố thêm một lát, nhưng hai mẹ con Thi Lục Đình trái một câu phải một câu châm chọc, vô cùng khóe nghe. Hơn nữa cô không muốn đặt bố mình vào tình thế khó xử. Cô biết, ông rất yêu quý Thi Lục Đình, cho nên không nhẫn tâm nói cho ông biết việc bà ta gian díu với người đàn ông khác. Đó là chuyện cô tận mắt nhìn thấy.
Đi ra khỏi nhà họ doãn, sắc mặt Doãn Băng Dao rất khó coi, vô thức thở dài. Tiết Tiểu Diệc nhận ra mẹ không vui hỏi, "Băng Dao, không phải chúng ta tới trò chuyện với ông ngoại sao? Tại sao đi sớm vậy. Có phải mẹ không vui không?"
Xoa tóc con trai cười nói, "Ông ngoại có việc bận, chúng ta không nên quấy rầy lần sau sẽ trở lại thăm ông ngoại nhé"
"Hai người phụ nữ đó không chào đúng chúng ta phải không? bọn họ là ai vậy?"
"Tiểu Diệc ngoan, không thể gọi hai người đó là bọn họ được, trong một người là vợ ông ngoại, một người là con gái ông ngoại"
"Vậy chính là em gái của mẹ Băng Dao rồi, nhưng tại sao họ không thích mẹ?" cậu bé không hiểu nhìn mẹ hỏi.
Doãn Băng Dao dừng bước, ngồi xổm xuống nhìn gương mặt đầy nghi hoặc của Tiểu Diệc, cô biết nếu không giải thích rõ ràng con trai sẽ càng hỏi kỹ càng hơn.
"Vợ ông ngoại không phải là mẹ của mẹ, mẹ của mẹ là người vợ trước kia của ông ngoại. Còn dì kia là em gái của mẹ, nhưng chỉ là em gái cùng cha khác mẹ"
Tiết Tiểu Diệc càng cảm thấy khó hiểu hơn, cau mày, gãi đầu: "Quan hệ thật là phức tạp"
"Khi nào Tiểu Diệc trưởng thành thì sẽ hiểu, đi thôi chúng ta về nhà"
"Vâng ạ"
Cậu thích ông ngoại, nhưng không thích ngôi nhà đó.
***
Hai ngày bình yên lại trôi qua, nhưng tâm trạng Doãn Băng Dao lại không được bình yên. Đã ba ngày nay Ngự Giao không gọi điện thoại cho cô rồi, mà những lời nói lần trước của Tô Y Thu lại thỉnh thoảng vang lên trong đầu cô.
Không phải cô lo lắng Ngự Giao sẽ chọn Tô Y Thu mà vứt bỏ mình. Cô sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh.
Buổi tối, Doãn Băng Dao và Tiết Tiểu Diệc vừa ăn cơm tối xong, đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi, cửa đột nhiên có người mở ra.
"Chú Thẩm đến rồi" Tiết Tiểu Diệc nghe tiếng mở cửa vui sướng chạy ra cửa, người có chìa khóa ngôi nhà này, ngoài Băng Dao ra chỉ có chú Thẩm có. Nên cậu bé tin chắc là chú Thẩm tới.
Quả nhiên, cậu chạy ra tới cửa liền nhìn thấy Ngự Giao đang thay giày.
"Tiểu Diệc"
"Chú Thẩm" cậu bé vui sướng nhào tới.
Ngự Giao bế bổng Tiết Tiểu Diệc đi vào phòng khách.
Nghe được tiếng Ngự Giao, trong lòng Băng Dao có cảm giác vui sướng, nhưng nghĩ tới mấy ngày nay anh lạnh nhạt với cô và chuyện Tô Y Thu đang mang thai, cô lại cố gắng đè nén cảm giác trong lòng. Vẫn ngồi nguyên như cũ, kiềm chế được cảm giác kích động muốn nhào vào trong ngực anh.
"Băng Dao" Ngự Giao đặt Tiết Tiểu Diệc xuống, ngòi xuống bên cạnh cô.
Ánh mắt Băng Dao vẫn dán vào màn hình ti vi, không nhìn Ngự Giao còn lạnh nhạt nói một câu: "Ừm, anh đến rồi à"
Ngự Giao cảm nhận được vẻ lạnh lùng của Doãn Băng Dao, "Ti vi đẹp lắm sao?"
"Ừ" cô vẫn trả lời lạnh lùng như trước.
"Sao vậy? Không vui à?"
"Không"
Tiết Tiểu Diệc che miệng cười trộm, "Chắc chắn mẹ đang giận chú Thẩm đó, vì mấy ngày liền chú không tới"
gương mặt Băng Dao hơi ửng đỏ.
"Xem xem, ngay cả một đứa trẻ như Tiểu Diệc cũng nhận ra rồi" anh cười cười nói
Anh quay đầu lại nháy mắt với Tiết Tiểu Diệc, cậu bé lập tức bắt được ám hiệu gật đầu một cái, rồi nhanh chóng chạy lên lầu, để hai người có thế giới riêng.
Đưa tay xoay người cô lại: "Những lời Tiểu Diệc nói có phải là thật không? Em đang giận anh vì mấy ngày liền không tới thăm em và con?"
Băng Dao không lên tiếng, cúi gằm mặt.
"Gần đây thực sự anh rất bận, hơn nữa hôm nay anh tới là có một tin tốt muốn nói cho em biết"
Bình luận
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1