Lại một lần nữa Doãn Băng Dao cảm thấy cái chết tiến gần đến mình như vậy.
Tất cả mọi người đều dừng lại, trong đó có một người đàn ông vừa rồi ăn cơm nói: "Cô ta chẳng qua cũng chỉ là bạn cùng giường với anh Giao của chúng tôi, ông Hà đây là ông tự tìm đường chết đó" Hắn ra hô lên "Các anh em, lên"
Doãn Băng Dao nhắm hai mắt lại, đúng vậy, tính mạng cô chưa bao giờ đáng tiền.
Bố đuổi hai chị em cô ra khỏi nhà, mặc kệ sống chết ra sao.
Hiện giờ, Ngự Giao cũng không quan tâm đến sống chết của cô.
Trước đây cô cũng đã từng nghĩ tới cái chết, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng cho em trai. Lăng Diệc, chị không thể bảo vệ em được nữa rồi.
Cho đến lúc này, Doãn Băng Dao cũng không chảy ra một giọt nước mắt.
Đúng lúc cô cho rằng đầu mình sẽ bị một viên đạn xuyên qua, một chuyện bất ngờ xẩy ra.
"Tất cả dừng tai lại cho tôi" Ngự Giao tức giận quát.
Doãn Băng Dao kinh ngạc mở mắt, nhìn thấy hai mắt đỏ rực khát máu của anh.
"Anh Giao?" người đàn ông vừa lên tiếng có chút khó hiểu.
"Cậu câm miệng lại" Ngự Giao lớn tiếng quát người đàn ông.
"Ha ha ha..." lão già người Đài Loan đắc ý bật cười, "Ngự Giao, cậu không nỡ nhìn cô ta chết, tôi biết cậu luyến tiếc. Tôi có thể không giết cô ta, nhưng cậu phải trả lại số tiền đó cho tôi"
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Ngự Giao, chỉ thấy anh vứt khẩu súng trên tay xuống đất. xòe hai tay ra, chậm dãi nói: "Thả cô ấy ra, để tôi làm con tin của ông, nếu không hôm nay ông đừng hòng rời khỏi đây"
Ông ta có chút lo lắng, thấy tất cả những người thuộc hạ đứng phía sau Ngự Giao đều là những người được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Mặc dù rất muốn lấy lại hơn hai mươi triệu đô la kia, nhưng nếu ngay cả mạng cũng không còn, như vậy không phải sẽ thảm hơn sao. Vì vậy, ông ta nói: "Được, cậu lại đây"
Trong lòng ông ta thầm tính, chỉ cần khống chế được Ngự Giao, như vậy còn lo gì không lấy lại được số tiền kia?
Có lẽ đòi số tiền lớn hơn cũng sẽ có....
Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt ông ta lạ từ từ hiện ra nụ cười
Ngự Giao bước từng bước về phía ông ta, gió biển gào thét, thổi bay tóc anh.
"Anh Giao"
"Anh Giao! đừng qua đó"
"Các cậu câm miệng lại" Ngự Giao quát khẽ.
Doãn Băng Dao trơ mắt nhìn Ngự Giao đi về phía mình, thậm chí có chút không đành lòng: "Ngự Giao! đừng lại đây! Ở trong mắt anh, tôi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi, anh không cần phải làm vậy vì tôi!"
Cô không ngờ anh sẽ xả thân cứu cô, nhưng cô cũng không muốn mắc nợ anh điều gì.
Trong đêm mưa to gió lớn, anh cứu cô và Lăng Diệc, điều này đã khiến cô rất cảm kích.
Mặc dù, cô cũng rất hận anh.
"Đừng có ở trước mặt tôi diễn tuồng ân ái yêu thương" lão già người Đài Loan khịt mũi nói.
Ngự Giao bước tới, "Thả cô ấy ra"
Trong nháy mắt mọi người đều trở nên căng thẳng như ngừng thở.
Bình luận
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1