chương 137/ 270

"Quý khách, xin hãy tôn trọng" Doãn Băng Dao lạnh lùng nói, dùng hết sức hất bàn tay anh ra, nhưng bàn tay to lớn đó càng nắm chặt hơn.

"Băng Dao, tôi muốn nói chuyện với em, được không?" anh nhìn cô, ánh mắt không còn sự ngang ngược như trước kia, chỉ như một người đàn ông bình thường, đang dỗ dành người con gái mình yêu

Sau khi biết chân tướng sự thật, anh vô cùng đau khổ. Lúc đó anh mới hiểu được bản thân thật sự yêu Doãn Băng Dao. Đối với những thứ mình yêu quý, anh sẽ không dễ dàng buông tay.

"Chúng ta không có chuyện gì để nói" Doãn Băng Dao hất tay, tức giận ngẩng đầu nhìn: "Ngự Giao! Không phải anh đã nói sẽ không quấy rầy tôi?"

Giọng nói của Doãn Băng Dao khá lớn, chị Từ nghe thấy ba hai chữ "Ngự Giao", cả người sững sờ, tròn mắt nhìn. Chị từng nghe rất nhiều chuyện về người đàn ông này, tất nhiên những chuyện đó đều khiến người ta sợ mất mật.

"Đúng, tôi từng nói như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là bên cạnh em có người đàn ông khác. Theo tôi biết, hiện giờ em chỉ có một mình. Cho nên, Băng Dao, hãy trở lại bên cạnh tôi"

Doãn Băng Dao ngây người một lúc, trở lại bên cạnh anh? trở lại bên cạnh anh làm gì, để tiếp tục làm tình nhân bí mật, tiếp tục cho anh sỉ nhục?

Không, Ngự Giao, tôi hận anh!

Cô lạnh lùng nói ra ba chữ, "Không bao giờ"

"Tôi sẽ không buông tay" thái độ của anh cũng rất kiên định

Thấy chị Từ đang chăm chú theo dõi hai người nói chuyện, Doãn Băng Dao suy nghĩ một chút, cứ tiếp tục ở đây nói chuyện như này sẽ chỉ làm trò cười cho người khác. Vì vậy cô đồng ý, "Chúng ta ra ngoài nói chuyện"

Doãn Băng Dao đi ra ngoài, cuối cùng Ngự Giao buông tay cô.

"Chúng ta tới quán cà phê" Ngự Giao đuổi theo nói.

"Không cần"

"Vậy vào trong xe rồi nói"

Doãn Băng Dao suy nghĩ, thực sự cô có hơi sợ. Nhưng bất đắc dĩ, đành gật đầu đồng ý, ngồi vào xe của Ngự Giao. Trên xe đang bật một khúc nhạc Piano. Cô nở nụ cười trào phúng, một người đàn ông tàn độc không tình người như anh ta, làm sao có thể hiểu được điều tốt đẹp trong âm nhạc.

"Không phải em ở cùng Thẩm Hiên Bạch sao? Hai người chia tay?"

Doãn Băng Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan tới anh"

"Em đã không còn ở bên cạnh cậu ta, vậy hãy trở về bên cạnh tôi"

"Không bao giờ! Tôi sẽ không tiếp tục làm người tình bí mật của anh, hơn nữa Lăng Diệc cũng không còn trên thế gian này. Hiện giờ tôi không còn là Doãn Băng Dao có thể chịu đựng được những sỉ nhục anh ban cho! Tôi không còn điểm yếu, cũng không sợ anh! Cho nên bất kể anh làm gì, tôi cũng không bao giờ trở lại bên cạnh anh" Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

Ngự Giao cười khổ, "Tôi sẽ cho em danh phận"

"Thật xin lỗi, tôi không cần" cô không muốn hạnh phúc của bản thân trở thành thứ phá vỡ hạnh phúc của Y Thu, người chị em tốt nhất của cô.

"Vậy em muốn thế nào?" Ngự Giao hỏi

"Chỉ cần không nhìn thấy anh, tôi đã rất vui vẻ rồi" dứt lời, cô mở cửa xe.

Ngự Giao nhanh chóng kéo cô lại, "Em không tin, tôi sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn, khiến em phải trở lại bên cạnh tôi?" ánh mắt anh dán trên người cô, bùng trong đôi mắt là sự ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.

"Buông tôi ra" Doãn Băng Dao hất tay anh ra, đi vào cửa tiệm hoa

Ngự Giao nhìn bóng lưng cô, đôi mắt hơi nheo lại. Doãn Băng Dao, em là của tôi, em là của một mình tôi, tôi nhất định sẽ khiến em phải trở lại bên cạnh tôi.

Doãn Băng Dao vừa bước vào cửa tiệm hoa, chị Từ liền vội vàng chào đón, "Băng Dao, Ngự Giao là bạn trai em sao?"

"Không ạ"

"Nhưng chị thấy hình như anh ta rất thích em, Ngự Giao trong truyền thuyết là một người lạnh như băng rất vô tình, nhưng vừa rồi ánh mắt anh ta nhìn em rất dịu dàng" Vẻ mặt chị Từ đầy ngưỡng mộ.

Doãn Băng Dao hơi kinh ngạc. Tại sao mọi người, ngay cả Đồng Bội đều nói, nhìn ra được Ngự Giao rất thích cô.

Nhưng cô một chút cũng không cảm nhận được, Ngự Giao không thích cô, anh ta chỉ hận cô. Cho nên dùng tất cả mọi thủ đoạn để hành hạ khiến cô phải đau đớn tột cùng.

Ngự Giao rời đi, không tiếp tục quấy rầy cô. Nhưng Doãn Băng Dao biết, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy. Nhất định anh ta sẽ còn trở lại tìm cô!

Không được, cô phải nghĩ ra cách nào đó.

***

Doãn Băng Dao trở lại căn phòng trọ, là căn gác xép trên tầng thượng của một tòa nhà, chỗ này so với căn phòng trước đây cô ở còn cũ nát hơn nhiều, mùa đông thì lạnh mùa hè thì nóng. Nhưng không thể trở lại căn phòng cũ trước đây, như vậy sẽ bị người khác phát hiện.

Có người gõ cửa phòng. Doãn Băng Dao mở cửa ra, liền thấy bà chủ cho thuê nhà.

"Chào cô, có chuyện gì không ạ?" mỉm cười lễ phép hỏi.

Từng trải qua sinh ly tử biệt, càng lúc cô càng biết cách dùng lớp mặt nạ ngụy trang nỗi khổ và sự yếu ớt của mình.

Bà chủ cho thuê nhà bước vào, nhìn xung quanh căn phòng một lượt, "À, tôi tới là muốn nói cho cô biết, tôi sẽ lấy lại căn phòng này không cho thuê nữa, hai trăm đồng tiền thuê nhà cô đặt trước, tôi sẽ trả lại cô 100 đồng"

"Lấy lại?" Doãn Băng Dao kinh ngạc "Ban đầu không phải cô nói cho cháu ở tiếp sao? Tại sao bây giờ lại đột nhiên muốn lấy lại?"

"Tôi đột nhiên thay đổi ý định" bà chủ nhà khinh khỉnh nói.

Doãn Băng Dao nhíu mày, nên làm gì bây giờ? Giữa thành phố cảng phồn hoa này, tìm phòng trọ là chuyện rất khó khăn, hơn nữa tìm được một căn phòng chỉ với giá 200 đồng một tháng như thế này lại càng khó hơn.

"Được rồi, Tôi đến chỉ là để thông báo với cô một tiếng thôi, cho cô thời gian hai ngày phải thu dọn đồ đạc rồi chuyển đi ngay"

"Cái gì? Hai ngày!"

"Ừ"

"Cô có thể cho cháu thêm chút thời gian không?"

"Không được, căn phòng này tôi cần lấy lại ngay"

Dáng vẻ người chủ nhà rất kiên định, không cho cô thêm chút thời gian. Vì thế, Doãn Băng Dao lại bắt đầu tranh thủ khi hết giờ làm việc liền đi khắp nơi tìm phòng trọ. Nhưng trên người cô không có bao nhiêu tiền, tấm thẻ của Thẩm Hiên Bạch sau khi mua vé máy bay, cô liền gửi trả lại.

Mà trong thời gian ngắn như vậy để tìm được một căn phòng ở về cơ bản là hoàn toàn không có khả năng!

Ngày hôm sau khi hết giờ làm, Doãn Băng Dao mua một hộp cơm chiên, cầm tờ báo trở lại căn phòng trọ vừa ăn vừa tìm kiếm phòng trọ cho thuê trên báo. Nhưng những phòng trọ cho thuê được đăng trên báo cũng khá đắt. Cô thở dài, cơ thể rét lạnh, trái tim cũng lạnh.....

Tại sao đột nhiên như vậy?

Doãn Băng Dao bỗng nhiên nghĩ tới câu nói cuối cùng của Ngự Giao trước khi rời đi ngày hôm qua, anh ta nói: Em có tin, tôi sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn khiến e phải trở lại bên cạnh tôi?

Tên ác ma kia! Nhất định là do anh ta giở thủ đoạn! Bằng không tại sao bà chủ nhà có thể thay đổi quyết định nhanh như vậy, hơn nữa còn rất kiên quyết! Cô xiết chặt tờ báo trong tay, sâu trong đôi mắt ánh lên nỗi căm phẫn.

Ngự Giao! Anh nhất định phải ép tôi vào bước đường cùng sao?

Chiều hôm đó, khi về đến nhà, nhìn thấy bà chủ nhà và một người đàn ông đang thu dọn đồ đạc trong phòng cô.

"Hai người đang làm gì?" Doãn Băng Dao bước vào.

"Thời hạn tôi cho cô đã hết, cô mau rọn khỏi đây" bà chủ cho thuê nhà và người đàn ông nọ xách đồ của Doãn Băng Dao đi xuống lầu.

Cô vội vàng đuổi theo, "Cô đừng làm như vậy, cho cháu thêm chút thời gian đi ạ"

Đồ của cô bị ném ở cửa cầu thang, Doãn Băng Dao muốn bước tới nói chuyện với bà chủ nhà, liền bị người đàn ông kia đẩy ngã xuống đất. Cô đau đớn rên lên một tiếng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi giày nam trước mặt.

Bình luận





Chi tiết truyện