chương 167/ 270

"Tổng giám đốc, anh đừng như vậy! Đừng như vậy" Tiết Noãn Nhi giãy giụa, trái tim đập cuồng loạn.

Ngự Giao ôm chặt không buông, đôi tay không an phận di chuyển trên người cô, hô hấp dồn dập: "Băng Dao, đừng rời khỏi anh, anh rất nhớ em, anh nhớ em đến sắp phát điên lên rồi. Băng Dao, Băng Dao...."

Tiết Noãn Nhi kinh ngạc, quên cả giãy giụa, vì vậy nhân cơ hội đó đầu lưỡi anh liền chui vào trong khoang miệng nhỏ thơm mùi đinh hương của cô.

Cô bấm một cái thật mạnh lên người mình, tự nhủ không thể tiếp tục lún sâu vào vũng bùn này. Tuyệt đối không thể quên đi những tổn thương anh ta đã gây ra cho cô, cũng nhưng những tổn thương đã gây ra cho Tô Y Thu. Không thể lún sâu vào vết xe đổ.

"Tôi là Tiết Noãn Nhi! Không phải là Doãn Băng Dao" Tiết Noãn Nhi lạnh giọng nói.

"Không! Em chính là Băng Dao! giọng nói của em, cơ thể của em, anh rất quen thuộc" trong bóng tối, anh đột nhiên như mất đi lý trí, bởi không nhìn thấy gương mặt Tiết Noãn Nhi, cho nên anh cố chấp cho rằng cô chính là Doãn Băng Dao

Ngự Giao giống như phát điên, ôm chặt cơ thể cô vào lòng những nụ hôn không ngừng rơi xuống. Đôi tay nóng bỏng của anh luồn vào vạt áo cô chui vào bên trong, đầu ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt nhanh chóng tháo móc áo lót.

Tiết Noãn Nhi hít sâu một hơi, cảm giác trước ngực đột nhiên như được nới lỏng. Cơ thể cô yếu ớt như muốn ngã, nhưng lại không cách nào đẩy người đàn ông điên cuồng trước mặt ra, miệng anh ta không ngừng gọi bên Băng Dao.

"Băng Dao, cầu xin em đừng rời khỏi anh, em là của anh, cả đời này em mãi mãi là người phụ nữ của anh" giọng nói vội vàng đầy bá đạo, từng hơi thở dồn dập của anh phả vào vành tai cô.

Tiết Noãn Nhi cảm giác cơ thể mình đang dần dần sụp xuống. Lắc đầu, thầm nói trong lòng, Ngự Giao à Ngự Giao, sớm biết trước như này, lúc đầu cần gì phải như vậy.

Cũng trong bóng tối ở bên ngoài cách đó mấy bước, Tô Y Thu đứng ở nơi đó, trong bóng tối từ nơi phát ra tiếng nói có thể lờ mờ nhìn thấy hai cơ thể đang ôm chặt nhau. Hô hấp của cô đột nhiên như bị bóp chặt. Giọng nói này, là Băng Dao! Tạo sao cậu ấy lại trở về? Cô đột nhiên ý thức được mối nguy hiểm.

Mà ở đầu bên kia, hai người đang lôi lôi kéo kéo, hoàn toàn không phát hiện ra sự có mặt của Tô Y Thu.

Động tác của Ngự Giao càng lúc càng suồng sã, một tay anh xiết chặt vòng eo Tiết Noãn Nhi, một tay nắm chặt hai tay cô, xoay người ép cô vào bức tường, cơ thể của hai người dính chặt vào nhau.

Tiết Noãn Nhi không có đường lui, phía sau cô là bức tường lạnh như băng, phía sau là cơ thể nóng bỏng rắn chắc của Ngự Giao, cảm giác nóng lạnh song song, khiến cô vô cùng khó chịu.

"Không, tổng giám đốc, anh đừng như vậy, anh nhìn kỹ lại đi. Tôi không phải là Băng Dao gì đó, tôi là Noãn Nhi, là Noãn Nhi"

Ngự Giao không lên tiếng, hơi thở dồn dập điên cuồng hôn cô. Nỗi nhớ nhung trong những năm qua vào giây phút này biến thành điên cuồng cướp đoạt, anh không còn nghe được bất kỳ điều gì cô nói. Ngược lại, chỉ cần cô vừa lên tiếng, giọng nói cực kỳ giống Băng Dao càng khiến anh thêm mê loạn và điên cuồng.

"Băng Dao...."

"Tôi không phải là Băng Dao" Tiết Noãn Nhi hét lên, tiếng hét đầy tức giận của cô văng vẳng trong căn phòng rộng lớn.

Tô Y Thu đứng cách đó không xa, bàn chân như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể nào cũng không có dũng khí để bước tới.

Ngự Giao nắm chặt hai vai Tiết Noãn Nhi, ngoại trừ khuôn mặt, tất cả những thứ khác trên người cô đều giống Băng Dao như đúc, ngay cả cơ thể nhỏ bé và sự nhạy cảm này cũng vậy.

Cơ thể đột nhiên cứng đờ, cảm nhận được vật nam tính cứng rắn của anh đang chĩa lên cơ thể mình. Cô cố gắng giãy giụa, nhưng càng giãy giụa càng khiến cơ thể anh nóng rực hơn. Tiết Noãn Nhi cuống quá, cắn một cái thật mạnh vào môi anh, cho rằng anh ta bị đau sẽ buông mình ra. Nhưng ngược lại anh không có bất kỳ phản ứng nào.

Tiết Noãn Nhi càng cắn mạnh hơn, cô nghiến răng chắn chặt vào cánh môi mang theo mùi hương thuốc lá thoang thoảng của anh. Cho đến khi cô cảm nhận được mùi máu tanh trong miệng, anh ta vẫn không buông tay. Cuối cùng, cô thỏa hiệp, hàm răng nhẹ nhàng buông ra, giọng nói run rẩy: "Tại sao! Tại sao như vậy mà anh vẫn không buông tha cho tôi"

"Cô... cô nói cái gì?" Ngự Giao tròn mắt nhìn.

Giọng điệu này, những lời trách cứ này, Băng Dao cũng đã từng nói với anh như vậy.

Tiết Noãn Nhi vội vàng căn môi, vừa rồi thiếu chút nữa bị lộ thân phận, cô lo lắng giải thích, "Tôi nói, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, vốn dĩ tôi hoàn toàn không phải là người tên Doãn Băng Dao gì đó, tôi chỉ là mẹ của một đứa trẻ năm tuổi"

Anh im lặng không lên tiếng

Sau đó, một giọng nói ma mị vang lên trong bóng tối: "Tôi nói cô là Băng Dao, thì cô chính là cô ấy"

Anh ta cố chấp như vậy, khiến cô hoàn toàn không không còn cách nào khác

Nghe những lời này, cả cơ thể Tô Y Thu trở nên rung rẩy. Quả nhiên, anh vẫn còn yêu Băng Dao, giọng nói của người phụ nữ này thực sự rất giống Băng Dao, rốt cuộc cô ta là ai?

Tô Y Thu muốn làm rõ ràng, cô ngừng thở giận đến run người, từng bước từng bước đi về phía hai người.

Vừa dứt lời, Ngự Giao liền cúi đầu chiếm đoạt cơ thể của cô. Tiết Noãn Nhi khóc không ra nước mắt, sức lực phản kháng của cô đối với anh mà nói chỉ nhỏ bé như gãi ngứa, khi cơ thể cô sắp đầu hàng, "tách" một tiếng, trên hàng lang tối đen đột nhiêng trở nên sáng bừng, khiến động tác của Ngự Giao đột nhiên dừng lại.

Trước đó Tiết Noãn Nhi đã dùng hết sức để giãy giụa, đầu tóc trở bên rối tung, quần áo xộc xệch. Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Ngự Giao, tức giận nói: "Anh mở to mắt ra nhìn đi, xem rốt cuộc tôi có giống người kia ở điểm nào không?"

Nơi Tô Y Thu chỉ đứng cách hai người khoảng chừng ba bốn bước chân, khi ánh đèn sáng lên, hoàn toàn có thể nhìn thấy gương mặt người phụ nữ kia. Khi nãy, cô thật sự cho rằng Doãn Băng Dao đã trở về.

Nhưng giờ phút này...

Tại sao có thể có người có giọng nói giống nhau đến như vậy, ngay cả vóc dáng cũng rất giống.

Đôi mắt mê loạn của Ngự Giao mở to, khi nhìn thấy gương mặt xa lạ trước mắt thì suy nghĩ của anh đột nhiên trở lại bình thường. Bỗng nhiên buông cô ra, ánh mắt anh trở nên hoảng sợ và mất mát.

Tiết Noãn Nhi quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Tô Y Thu. Tim cô đột nhiên đập loạn, há miệng suýt nữa kêu lên tên của người bạn thân.

Tô Y Thu bước lên, đột nhiên vung tay, bốp.... Một cái tát vang dội, dứt khoát rơi xuống mặt Tiết Noãn Nhi.

Bình luận





Chi tiết truyện