chương 7/ 270

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô em gái Doãn Hoan Hoan, Băng Dao vội vàng kéo áo che kín những dấu hôn xấu hổ trước ngực.

Thi Lục Đình cũng trố mắt nhìn giây lát, sau đó bà ta từ từ đứng lên, đáy mắt dần dần hiện lên ý cười châm chọc

"Tôi còn tưởng cô trong sáng thuần khiết đến đâu, không ngờ cô cũng dâm đãng như vậy"

Doãn Băng Dao nắm chặt cổ áo, chỉ im lặng nghe những lời nói có gai đầy nhục nhã.

"Cô đúng là giống mẹ cô như đúc, mẹ cô là con điếm già đê tiện, còn cô là con điếm nhỏ đê tiện"

Thi Lục Đình càng nói càng khó nghe.

Băng Dao chậm dãi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Thi Lục Đình, "Bà có thể sỉ nhục tôi, dù sao bà cũng là "mẹ kế" của tôi, nên tôi tôn trọng bà! Nhưng bà không được sỉ nhục mẹ tôi"

Cô cố ý nhấn mạnh hai từ mẹ kế.

Thi Lục Đình bị chọc tức điên lên, "Mày dám nói với tao như vậy à!"

"Bà cho rằng bà trong sáng thuần khiết lắm sao? Trước khi mẹ tôi qua đời, bà đừng tưởng tôi không biết bà làm thế nào để dụ dỗ bố tôi"

Đối mặt với bất kỳ việc gì, cô đều có thể nhẫn nhịn. Nhưng cô tuyệt đối không cho phép người khác sỉ nhục mẹ cô.

"Đủ rồi" Doãn Lực đập chiếc cốc trong tay xuống mặt bàn, nước ấm bắt tung tóe, ông ta bước nhanh đến trước mặt Băng Dao, giơ tay lên....

Bốp....

Một tiếng bốp lạnh lẽo vang lên, trên khuôn mặt trắng hồng của Băng Dao in rõ bàn tay.

Đầu của cô nghiêng sang một bên, khóe miệng rỉ máu.

Cắn chặt răng, cơn đau buốt cũng không cho phép cô khóc dù chỉ một giọt nước mắt trước mặt những con người này.

Thi Lục Đình vội vàng kéo cánh tay Doãn Lực, "Ông xã, cô ta là con gái mà thật ghê gớm. Anh nên dậy bảo cô ta tốt một chút, anh không phát hiện trên người cô ta có dấu vết đàn ông để lại sao? chậc chậc.... Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, không phải cả nhà chúng ta đều bị cô ta làm mất mặt hết hay sao"

Băng Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt quật cường nhìn Doãn Lực, gằn từng chữ nói:

"Cho con tiền! Em trai bị bệnh"

Nhắc tới mẹ Băng Dao, hình như Doãn Lực rất tức giận, ông ta chỉ ra cửa: "Cút! Không có tiền"

"Doãn Lăng Diệc là con trai của bố, tại sao bố có thể làm như vậy!"

Băng Dao không thể tin nhìn khuôn mặt giận dữ của bố mình.

"Nó không phải là con trai tao, mày cút khỏi đây ngay, tao không muốn nhìn thấy hai đưa mày. Tiền sinh hoạt phí, tao sẽ gửi vào thẻ của mày, sau này không được tới đây"

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của bố mình, cảm giác cô giống như là người dưng đến đòi cơm.

Sự dịu dàng ngày xưa, từ lâu đã không còn.

Thi Lục Đình đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối, "Không phải cô nói là sau khi đi thực tập năm cuối, sẽ không đến nhà lấy tiền nữa sao? Nếu như tôi không nhớ lầm, thì ngày trước cô thề thốt những lời như vậy. Bây giờ, cũng đã thực tập năm cuối rồi, chẳng lẽ vẫn cần chúng tôi nuôi cô sao?"

Băng Dao trừng mắt nhìn Thi Lục Đình, ngoảnh đầu lại nhìn Doãn Lực.

"Nếu như em trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho các người"

Dứt lời, cô xoay người rời đi, hận không thể lập tức rời khỏi nơi khốn kiếp này!

Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, khóe miệng mặn chát, cô không biết, thứ nước trên mặt cô là nước mưa, hay là nước mắt....

Trở lại căn phòng cũ nát, phát hiện chiếc giường của Doãn Lăng Diệc không một bóng người!

Đã muộn thế này, bên ngoài lại mưa to gió lớn, Lăng Diệc đi nơi đâu được?

Đột nhiên cô cảm giác thế giới của mình đang sụp đổ....

Bình luận





Chi tiết truyện