chương 20/ 270

Nhìn xuống phía dưới theo hướng ngón tay anh chỉ....

Vật nam tính đại diện của đàn ông ở bên dưới chiếc quần đang rục rịch ngóc đầu dậy.

Băng Dao liền co người lại phía sau, vội vàng nhìn đi chỗ khác, gương mặt đỏ ửng.

Cô không muốn làm như vậy! Thật ghê tởm!

"Lấy lòng tôi" anh lạnh lùng nói ra ba chữ

Ép bản thân ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhìn thẳng vào hai mắt rực lửa tràn đầy ham muốn của anh ta, hàng lông mi dài dày, trong đôi mắt giống như lóe lên những bóng ma.

Diện mại người đàn ông này vô cùng hoàn mỹ, nhưng vì sao không có cảm giác là một thiên sứ mà lại có cảm giác là một ác ma.

Ngón tay thon dài mảnh khản từ từ giơ ra, run rẩy cởi quần anh ra, sau đó....

Nghe thấy tiếng rên từ trong miệng anh ta phát ra, một lúc sau, anh ta đè cô xuống dưới, thô lỗ cởi quần áo trên người cô.

Không có dấu hiệu anh ta tiến vào trong cơ thể cô, Băng Dao nắm chặt ga giường, cảm giác khó chịu lúc đầu từ từ trở nên thoải mái như bay trên mây.

Thì ra, cảm giác nam nữ ân ái, là như vậy.

Lần đầu tiên cô cảm giác như này.

Sau khi vận động kịch liệt, cơ thể Băng Dao giống như kiệt sức.

"Thì ra cô không còn là trong trắng, vậy mà còn giả bộ thuần khiết gì chứ" Hắn cười nhạo một tiếng, rút người ra.

Sự ấm áp đột nhiên biến mất cùng với câu nói rét lạnh thấu xương, khiến toàn thân Băng Dao cứng đờ.

Anh ta đứng dậy, quay lưng về phía cô, sau đó mặc quần áo vào, đi ra ngoài.

Băng Dao ngồi dậy, muốn hỏi anh ta đi đâu, mở miệng nói nhưng không thành tiếng.

Người đàn ông độc tài tàn nhẫn như anh ta, không cho phép phụ nữ hỏi bất cứ điều gì.

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, trong nháy mắt trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt tràn lặng lẽ chảy xuống hai hàng lệ.

Trước đó nụ hôn của anh còn nóng bỏng như lửa, khiến cô giống như bay lên thiên đường, nhưng câu nói sau đó, lại đẩy cô xuống địa ngục.

Đúng vậy, cô không phải là người thuần khiết, cô uống say rượu xảy ra tình một đêm với một người đàn ông, ngay cả người đàn ông đó là ai cũng không biết...

Nằm xuống giường, Băng Dao mạnh mẽ lau đi những gọt nước mắt trên mặt.

Cuối cùng rồi sẽ như thế nào? Từ sau khi người đàn ông này xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô cảm giác nước mắt của mình rơi xuống nhiều hơn.

Nếu là ngày trước cô sẽ không dễ dàng rơi nước mắt.

Đúng! Cô không cho phép mình khóc, trên thế giới này, không có chuyện gì có thể đánh gục sự kiên cường của Doãn Băng Dao!

***

Sau khi ở trong nhà họ Thẩm một thời gian, Doãn Băng Dao phát hiện, cô hoàn toàn bị Ngự Giao nhốt trong nhà.

Sau đêm đó, mấy ngày liền Ngự Giao không chạm vào cô, cũng không qua đêm cùng cô. Thậm chí rất ít khi nhìn thấy anh ta.

Có khi muốn ra ngoài mua chút đồ, liền bị mấy người vệ sĩ chặn lại, cô gọi điện thoại cho Ngự Giao, anh nói: "Ở trong nhà tôi, đối với cô là an toàn nhất. Nếu như cô không sợ chết, không sợ bị lão già người Đài Loan kia phát hiện, vậy cô có thể đi ra ngoài, tôi không có ý kiến"

Anh ta chỉ nói một câu như vậy, liền cúp điện thoại

Không có một từ dư thừa.

Thật ra sống trong nhà họ Thẩm rất tốt, mặc dù không được dự do, nhưng hai chị em cô không cần phải lo cái ăn cái mặt, không cần mỗi khi về nhà phải nhìn sắc mặt của bà mẹ kế Thi Lục Đình.

Hơn nữa, Ngày đó khi em trai cô bị cơn sốt cao nguy hiểm, Ngự Giao đã nhanh chóng mời bác sĩ giỏi nhất tới khám bệnh cho em trai cô

Có lẽ, cô nên tạm thời yên tâm ở lại đây....

***

Bên ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ, tối đêm nay trời rất đẹp.

Ở bên trong cửa sổ, truyền ra giọng nói dịu dàng của Doãn Băng Dao.

Bình luận





Chi tiết truyện