chương 161/ 270

Xung quanh thỉnh thoảng sẽ chiếu tới những ánh mắt quái dị, Tiết Noãn Nhi không thể nào tiếp tục dùng bữa trưa, cô buông đũa xuống, đứng dậy trở về phòng làm việc của mình.

Ở trong phòng làm việc đi qua đi lại, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hay là nên hỏi Ngự Giao trước. Tiết Noãn Nhi đi vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất, nói với trợ lý của Tổng giám đốc: "Chào cô, tôi là Tiết Noãn Nhi ở bộ phận tiêu thụ, tôi muốn gặp Tổng giám đốc"

Người trợ lý hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt quái dị nhìn Tiết Noãn Nhi.

Chuyện cô vừa vào công ty lập tức được Tổng giám đốc tự mình cất nhắc, đã được lan truyền khắp trên dưới tập đoàn, cho nên dĩ nhiên trợ lý Tổng giám đốc cũng sẽ nhận ra cô.

"Muốn gặp giám đốc phải được hẹn trước, nếu như là chuyện công việc cô có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại cho giám đốc"

"Cô để tôi gặp anh ta đi"Tiết Noãn Nhi sốt ruột nói

Cô không muốn mình trở thành quái vật ở nơi này, ngay bản thân cô cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao Ngự Giao có thể làm như vậy

Người trợ lý lắc đầu, "Xin lỗi"

Trước giờ Ngự Giao là một người thần bí, đúng là không phải muốn gặp là có thể gặp. Tiết Noãn Nhi khẽ thở dài một cái trong lòng, vừa định rời đi đã nhìn thấy Phạm Khiết Phàm đang bước tới. Cô từng gặp qua cô ta vài lần, cũng không thân quen mấy.

Tiết Noãn Nhi đi vòng qua bên người Phạm Khiết Phàm, vừa bước vào thang máy, liền bị cô ta gọi lại "Đợi chút"

Tiết Noãn Nhi xoay người lại, không hiểu nhìn cô ta. Phạm Khiết Phàm mặc bộ đồ công sở rất chuyên nghiệp, cô ta bước tới nhìn Tiết Noãn Nhi khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười châm chọc: "Tôi đang không hiểu tại sao có thể được đối xử đặc biệt như vậy, hóa ra là vì dáng vẻ rất giống người kia"

Tiết Noãn Nhi hơi kinh ngạc, dáng vẻ rất giống người kia? Chẳng lẽ người kia mà Phạm Khiết Phàm nói, chính là Doãn Băng Dao trước đây sao?

Tiết Noãn Nhi cười cười xin lỗi, "Thật ngại quá, nếu như không có chuyện gì, vậy tôi xuống dưới làm việc"

"Đứng lại" Phạm Khiết Phàm nhỏ giọng quát, không vui nói, "Tôi biết Tổng giám đốc đặc biệt giúp đỡ cô, nhưng cô chẳng qua chỉ là một tổ trưởng nho nhỏ của bộ phận tiêu thụ, bất kể thế nào cô cũng phải biết lễ phép với tôi"

Tiết Noãn Nhi nhìn thấy trong ánh mắt cô ta tràn đấy địch ý.

Phạm Khiết Phàm đến gần cô, nhỏ giọng nói: "Tốt nhất cô nên an phận một chút, làm đúng công việc của mình, đừng nghĩ tới những chuyện khác, cũng đừng có bất kỳ ý đồ nào, nếu không tôi sẽ khiến cô không thể làm việc ở đây"

"Tôi không hiểu ý của cô" Tiết Noãn Nhi ngẩng đầu, lạnh giọng nói

"Không phải cô muốn quyến rũ Tổng giám đốc để được bay lên cành cao làm phượng hoàng sao?"

Tiết Noãn Nhi không thể tin nhìn cô ta, "Tôi tới đây là để làm việc, chưa từng nghĩ tới những điều cô vừa nói"

"Tốt nhất là nên như vậy" Phạm Khiết Phàm khẽ nở nụ cười âm hiểm

Đột nhiên người trợ lý chạy tới nói với Tiết Noãn Nhi: "Cô Tiết, Tổng giám đốc cho cô vào"

Tiết Noãn Nhi kinh ngạc, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Phạm Khiết Phàm, ôm sự nghi hoặc và nỗi bất an đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc. Mở cửa ra, liền thấy Ngự Giao đang đứng tựa vào bàn làm việc, vừa bước vào liền đối mặt với ánh mắt của anh, dường như anh ta đang đợi cô.

"Cô tìm tôi"

Tiết Noãn Nhi bước vào, mở miệng muốn hỏi những điều suy nghĩ trước đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén tất cả những lời muốn nói như bị nghẹn trong cổ họng, không thể thốt nên lời.

Sáu năm trôi qua, nhưng khi đối mặt với anh, cô vẫn có sự sợ hãi nào đó.

"Sao?" Anh khẽ nhíu mày

"Tôi..." Tiết Noãn Nhi ngập ngừng nói, "Tôi muốn hỏi, tại sao anh lại đột nhiên thăng chức cho tôi lên làm tổ trưởng của một tổ tiêu thụ?"

"Rất đơn giản" Anh buông tay xoay người đi tới trước xửa sổ sát đất, kéo rèm cửa ra.

Trong chớp mắt ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng cả căn phòng làm việc, những tia nắng vàng óng chiếu sáng cả người anh, xung quanh anh như được phủ một vầng hào quang.

Tiết Noãn Nhi đi tới hỏi: "Cái gì rất đơn giản? Anh có biết các đồng nghiệp bàn tán về tôi ra sao không? Bọn họ cho rằng tôi dựa vào quan hệ gì đó để được vào làm việc ở đây"

Anh khẽ cười, xoay người lại nhìn cô, "Cần gì để ý tới người khác nhìn mình thế nào"

"Tại sao anh lại làm như vậy? Tôi với anh không quen không biết, hơn nữa bộ phận tiêu thụ còn rất nhiều nhân viên xuất sắc khắc, hoàn toàn không tới lượt tôi"

Anh nhìn cô đầy kỳ quái, nghi hoặc hỏi: "Như vậy không tốt sao? Tôi cho là cô sẽ vui chứ"

Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.

"Là con trai cô gọi điện thoại cho tôi, hôm đó tôi hôn cô, đây là chính là sự bồi thường của tôi"

Trong lòng Tiết Noãn Nhi đột nhiên bùng lên lửa giận, "Tất cả đều vì như vậy?"

"Đúng"

Anh đúng là tên đàn ông tự cao tự đai, anh cho rằng nụ hôn của anh cao quý tới mức nào, tôi còn lạ gì đồng thời cũng không phiền anh phải có trách nhiệm, xem ra anh vẫn chỉ là một kẻ tự cho mình là đúng giống như năm đó.

"Nhưng rất xin lỗi, tôi muốn dựa vào chính năng lực của mình để được thăng chức" tuy cô rất muốn thăng chức, rất muốn hoàn thành chuyện mình phải làm. Cô cũng biết như vậy đối với mình là rất có lợi, nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương tỷ khiến cô cảm giác tức giận với loại bố thí này.

Ngự Giao hơi kinh ngạc, dáng vẻ quật cường của người phụ nữ này cực kỳ giống Băng Dao. Anh vốn cho rằng, Tiết Noãn Nhi giống như những người phụ nữ khác, đều là kẻ hám lợi, muốn kiếm được chút lợi lộc từ trên người anh. Ngoài Doãn Băng Dao, chưa bao giờ quan tâm anh có tiến hay có thế không.

Không ngờ, Tiết Noãn Nhi cũng là một người phụ nữ như vậy. Cái nhìn của anh với cô bắt đầu thay đổi.

"Tổng giám đốc Thẩm, anh là người đứng đầu một tập đoàn lớn, tôi thật sự không ngờ chỉ vì một vấn đề cá nhân anh liền phá vỡ nguyên tắc làm việc" Thật không biết một người giống như anh ta, làm thế nào mà phát triển được một tập đoàn lớn mạnh như thế này.

Ngự Giao không tức giận, trái lại cười cười, "Tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của cô, đúng là cô mới tới công ty, nhưng dựa vào trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc của cô, tôi tin cô có thể đảm nhiệm được công việc này"

Nếu đổi lại là trước kia, anh tuyệt đối không cho phép một người phụ nữ nói chuyện với anh như. Bởi chuyện anh làm, người khác không được nghi ngờ.

"Tôi...." Tiết Noãn Nhi muốn nói gì đó, đột nhiên bụng cô phát ra tiếng kêu "Ọc, ọc", hơn nữa rất to, khiến cô lúng túng.

Ngự Giao ngồi trên chiếc ghế xoay sau bàn làm việc, nghe thấy hỏi: "Cô chưa ăn cơm trưa?"

"Vì chuyện này tất cả đồng nghiệp đều nói xấu sau lưng, tôi không thể nào ngồi nuốt trôi đồ ăn trong tình cảnh như vậy"

"Nói vậy là cô đang trách tôi?" khóe miệng anh khẽ cong lên, khiến Tiết Noãn Nhi cả kinh. Chẳng lẽ anh ta lại muốn nổi giận?

Khóe miệng anh cong lên mỉm cười càng trở nên rõ ràng, chỉ chỉ hộp cơm đặt trên bàn làm việc, "Nếu cô không ngại, có thể ăn cùng với tôi"

Tiết Noãn Nhi nghe mà khiếp sợ, còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta khiến cô tin chắc, những lời vừa rồi được phát ra từ miệng của Ngự Giao.

Từ lúc nào tên ác ma như anh ta lại trở nên bình dị gần gũi như vậy? Trong lòng Tiết Noãn Nhi có chút lo lắng, anh ta càng như vậy, cô càng sợ

Bình luận





Chi tiết truyện